Thanh toán

Anh sẽ không giận em đâu, phải không?

Đăng bởi Marry Doe - 04/02/2015   |   Lượt xem: 2021

Nhưng anh thì ở xa quá, và em chẳng làm gì được cả. Vậy nên, em không rõ lúc này anh đang như thế nào, em làm anh tổn thương đúng không? Em lại phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng anh là người rộng lượng nên sẽ bỏ qua cho em phải không anh?

Anh à! Em chẳng biết nói sao nữa. Tâm trạng của em dạo này nhiều cảm xúc lẫ lộn lắm. Sáng nay tình cờ vào FB anh, thấy bức hình anh chụp mặc đồ cử nhân nhận bằng tốt nghiệp. Lại nhớ suốt ngày hôm trước anh chẳng liên lạc gì với em, chỉ đến tối mới nhắn cho em cái tin chúc ngủ ngon có vẻ hời hợt, bỗng nhiên em cảm thấy buồn và tự ái ghê gớm. À mà không, buồn và tủi thân thì đúng hơn. Em cũng chẳng rõ nữa. Nói chung là em thấy giận. Em giận vì một ngày (theo em là) quan trọng và trọng đại như vậy mà anh chẳng thèo báo cho em hay, giận vì điều quan trọng (đối với em cảm nhận) như vậy mà anh không nói cho em biết, giận vì niềm vui lớn (em nghĩ thế) mà anh cũng không buồn chia sẻ cùng em. Em nhớ hôm em nhận bằng tốt nghiệp, em mong những người thân yêu ở bên em và chia sẻ niềm vui với em. Hôm đó có anh trai, em trai và cả bạn bè em nữa, cùng bên em chụp hình, chứng kiến cảnh em lên nhận bằng. Vậy nên, em cảm thấy không vui khi mình không được cùng bên anh để sẻ chia khoảnh khắc ấy. Vậy mà, đến cái thông báo rằng “hôm nay anh nhận bằng, anh ước có em ở bên anh lúc này…” anh cũng chẳng thèm gửi cho em nữa. Có lẽ anh đã có những người bạn thân của anh, gia đình của anh cùng anh rồi. Và, tự nhiên em thấy mình trở nên vô giá trị với anh, tự thấy mình không đủ quan trọng với anh, không đủ quan trọng để anh nhớ và sẻ chia những khoảnh khắc quý giá như vậy. Vậy nên em buồn và khó chịu lắm. Lúc đó, em muốn nhắn anh một tin nhắn trách móc, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Cuối cùng, em soạn cho anh dòng tin vỏn vẹn “tuy hơi muộn, chúc mừng anh tốt nghiệp” và bấm gửi. Vài phút sau anh nhắn lại “ừ, cảm ơn em, anh mong nhận câu này từ hôm qua lắm. Nhưng không sao, em còn nhớ là được rồi”. “Theo trí nhớ không đầy đủ của em thì anh không nói với em là hôm qua anh nhận bằng. Chắc em quên chăng. Xin lỗi anh…”. “ Anh nói cách đây hơn 1 tuần rồi. Hì, không sao. Thôi bỏ đi…”. Tự nhiên em bần thần chột dạ. Em tự lục lọi trong trí nhớ mình, cố nhớ xem anh có nói với em không, nói với em lúc nào. Rồi em chợt nhớ ra, hình như anh có nói cho em biết rồi. Tự nhiên em lại thấy giận mình ghê gớm, sao một việc quan trọng như vậy em lại không để tâm, em lại có thế quên được như vậy. Và em thấy giận chính mình. Em chẳng biết nói gì với anh, thấy có lỗi với anh, và em thấy khó chịu trong lòng. Thêm vào đó, những ngày gần đây, có quá nhiều chuyện xảy ra, chuyện gia đình, chuyện công việc, mọi thứ cứ dồn dập đến khiên em thấy mệt mỏi, áp lực. Em cần có ai đó để san sẻ, cần ai đó sẻ chia để giúp em cảm thấy vơi bớt những áp lực này. Nhưng anh thì ở quá xa em. Công việc và những vấn đề trong cuộc sống của anh cũng đủ khiến anh mệt mỏi, áp lực rồi thì cớ sao anh phải gánh thêm những áp lực của em chứ. Vậy nên nghĩ đến anh, em bỗng thấy xa vời. Và em thấy mình cô đơn anh ạ. Chiều nay anh gọi điện cho em, em đã để điện thoại đổ chuông thật lâu. Em định không bắt máy. Nhưng em nhớ anh, muốn nghe giọng anh, cảm thấy có lỗi với anh nên lại vội vàng bắt máy. Giọng anh vẫn vậy, đều đều và trầm ấm.  Anh hỏi em đang ngủ trưa hả, em chỉ ậm ừ thật nhẹ. Chẳng lẽ lại nói là vì giận anh nên cố tình để máy đổ chuông thật lâu như vậy mà không chịu nghe điện thoại. Anh hỏi chuyện cái máy tính của em, chắc anh đã đọc được cái status em post trên Facebook ban sáng. Status đó em post khi mới ghé thăm Facebook của anh và gặp vài vấn đề với cái máy tính. Em đã đăng lên 3 cái gạch đầu dòng, anh hỏi từng vấn đề một. Nhưng đến cái gạch đầu dòng chứa nhiều ẩn ý nhất thì anh ngập ngừng. Em chỉ ậm ừ nhẹ như gió trong điện thoại. Anh nghĩ em đang giận, đang buồn hay đang ngái ngủ? Thực ra là em đang tự trách mình thôi, em tự thấy xấu xa và đáng ghét. Anh có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi em, phải giải thích thanh minh với em chứ. Anh có lỗi hay là em có lỗi? Có phải anh đang thể hiện sự nhún nhường của mình không, hay anh đang khiến em trở thành “người xấu” vậy? Em không biết nên nói gì với anh, cũng chẳng biết phải nói những gì. Em muốn nói xin lỗi vì đã giận dỗi vô cớ, đã sai mà còn không chịu nhận lỗi mà để anh phải an ủi xin lỗi nữa. Ngoài kia có tiếng mẹ đang gom bắp vào bao, anh nghe tiếng soạt soạt vọng lại nên hỏi em đó là tiếng gì. Em được cái cớ để thôi không nói chuyện với anh nữa, em bảo em ra giúp mẹ. Rồi em cúp máy. Lúc đó cảm xúc của anh là gì? Chắc anh buồn lắm đúng không? Hay anh hụt hẫng? Giận dỗi? Em không định hình được anh sẽ như thế nào, chỉ thấy mình trống trải và khó chịu trong lòng. Nếu anh ở gần em, em sẽ nhìn thấy và biết được cảm xúc của anh. Nếu anh cạnh bên em lúc đó, em sẽ ôm anh từ phía sau và nói em xin lỗi. Nếu anh ở gần em, em sẽ không quên mất cái ngày quan trọng ấy và sẽ được nhìn thấy anh trong bộ đồ cử nhân trên bục danh dự nhận bằng, thế thì cũng chẳng có chuyện giận hờn này anh nhỉ. Nhưng anh thì ở xa quá, và em chẳng làm gì được cả. Vậy nên, em không rõ lúc này anh đang như thế nào, em làm anh tổn thương đúng không? Em lại phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng anh là người rộng lượng nên sẽ bỏ qua cho em phải không anh? Tối nay em sẽ gọi điện xin lỗi anh nhé, em biết anh sẽ không giận em đâu. Phải không anh…  

Bình luận

Viết Đánh Giá
A
hãy nói chuyện thẳng thắn với anh ấy bạn nhé. tình yêu thì cần phải được thấu hiểu và chia sẻ bạn à
D
Tình yêu không ai giận nhau đâu, chỉ vì quá yêu nên mới như vậy đấy :3
T
khi yêu con trai ít khi giận dỗi lâu lắm, con gái mà xin lỗi, nói lời dịu dàng là chàng hết giận ngay. chúc 2 bạn hạnh phúc nhé
M
Khi yêu con gái thường hay nghĩ ngợi mông lung lắm, lúc nào cũng phỏng đoán, buồn vui, giận dỗi vô cớ.
G
đừng buồn nữa nhé bạn. Tình yêu phải trải qua các cung bậc hỉ nộ ái ố thì mới thành tình yêu đẹp được
P
Chắc là khi bạn viết ra thì lúc này tinh thần của bạn lúc này đã giảm bớt stress rồi đúng ko nè! Bạn đưng bùn nữa nhe, vì yêu xa ai cũng như vậy hết đó, ko ngọt ngào lãng mạn như những người yêu gần đâu ^^ chủ yếu hai bạn tin tưởng nhau, chờ đợi đến ngày gặp mặt là hạnh phúc rồi. Đừng quên nhắn tin gọi điện thoại liên lạc thường xuyên nhé!
V
Cảm xúc khi làm người mình yêu buồn khiến chính bản thân mình buồn nhiều hơn ,mình rất đồng cảm với tâm trạng của bạn, hãy sớm nói cho anh ấy biết cảm xúc suy nghĩ và tình cảm của bạn để 2 bạn hiểu nhau hơn nhé. Tuy yêu xa có nhiều thiệt thòi nhưng hãy giữ liên lạc thường xuyên trò chuyện nhiều hơn để dù yêu xa nhưng 2 trái tim lại rất gần bên nhau bạn nhé