Đăng bởi Marry Doe - 19/03/2018 | Lượt xem: 1461
Trong khung cảnh Đà Lạt lãng mạn, cô dâu và chú rể dành cho nhau những cử chỉ ngọt ngào, tình tứ.
Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông mà kể từ giờ Ngọc Diễm sẽ gọi bằng chồng là trong một bữa cơm trưa vào khoảng tháng 6/2014, khi cô đến làm cùng công ty với anh. Cảm giác đem lại cho cô là sự chững chạc, vững chãi và bình yên nhưng ngày đó, cô có quá nhiều mối bận tâm và lo lắng thay cho việc ngắm nhìn một chàng trai. Thậm chí, đến việc trau chuốt cho ngoại hình bản thân, cô còn chẳng để ý, đôi giày cũ mèm sắp bong mũi cô cũng không hay biết vì cô muốn dành dụm nhiều thứ cho ba mẹ và các em của mình.
Bởi vậy, Ngọc Diễm đâu hay có một chàng trai đã âm thầm dõi theo cô.
Một ngày, gần tới sinh nhật cô, anh bảo: "Đi qua Vascara đi, anh tặng quà sinh nhật" - "Chi, em không trang điểm nên xài chi mascara?". - "À không, là hiệu giày, giày em hư kìa", anh nhìn xuống chân cô.
Nhưng Diễm đã từ chối món quà đầu tiên đó bằng một câu nói và lấp liếm cho cái sự "quê độ" của mình: Bạn bè gì thân lắm mà tặng quà tặng cáp!
Một dịp tình cờ, cả hai đi công tác cùng nhau. Anh nhường ghế đầu cho cô, quan sát cô tiếp khách và cho cô mượn chiếc quạt máy khi cô bị sốt bất chợt. Cô cảm ơn anh một cách khách sáo.
Cả hai cứ đi qua nhau như vậy và điều duy nhất đọng lại trong Diễm về chàng trai ấy sau chuyến đi là: Sao anh ta có thể mang một đôi giày quá đắt như vậy, 5 triệu đồng là đủ tiền ăn ở cho hai chị em cô đến tận 2 tháng? Diễm không thích những thứ xa xỉ và hào nhoáng. Cô càng không thích dáng vẻ đạo mạo, chỉn chu và quá lịch sự của anh.
Chuyến công tác kết thúc, cả hai đặt chân đến Sài Gòn lúc 22h và tạm biệt nhau bằng những câu hời hợt. Xe của Diễm bị thủng săm, phải dắt bộ, anh thấy và chỉ hỏi qua loa rồi đi trước. Lúc ấy trong Diễm có đôi chút thất vọng về anh.
Trong lúc đứng chờ vá xe, "nhàn cư vi bất thiện", Diễm lại nghĩ về anh. Và khi bất giác quay lại phía sau, cô nhìn thấy anh, còn anh giải thích bâng quơ rằng đang tìm chỗ đổ xăng nhưng tiệm nào cũng đóng hết nên đợi cô cùng đi. Cuộc nói chuyện bắt đầu tuy có phần gượng gạo. Rồi Diễm đi mua nước nhưng tiền trong túi chỉ đủ cho một chai, cả hai lại miễn cưỡng uống chung.
Đêm hôm đó, khi đã trở về nhà, cả hai nhắn tin nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sự quan tâm của anh dành cho Diễm kể từ đó cũng mỗi lúc một tăng lên.
Cho đến một ngày, khi tấm lòng đủ rộng mở, Diễm cảm nhận được sự chân thành từ anh và khi sự tổn thương trong mối tình đầu đã lành lặn, cô gật đầu làm bạn gái của anh.
Nhưng thời gian yêu nhau, Ngọc Diễm và anh cãi vã đến gay gắt vì những "quan điểm sống" khác nhau. Cô quyết định không thể tiếp tục mối quan hệ này. Họ chấm dứt. Cô tỉnh bơ, lặng thinh, còn anh… thể hiện rõ sự đau khổ.
Advertisement
Gần một tháng xa nhau, anh xin được về tận nhà của Diễm ở quê. Anh chạy xe máy quãng đường 150 km chỉ hơn 90 phút để đến trước mặt Diễm là một người đàn ông hốc hác, già đi nhiều mà theo lời của Diễm thì "không khác một người vừa mất đi tất cả".
Ngay chính lúc đó, Ngọc Diễm cũng nhận ra rằng mình đã sai. Lòng cô nghẹn lại khi nghĩ nếu lỡ có khì bất trắc trên đường đi, lỡ cô đánh mất anh thật thì sao?
Cầm tay cô, anh nói trong nước mắt: "Anh xin lỗi vì thời gian qua anh đã cư xử tệ hại, anh sẽ thay đổi và sẽ không bao giờ làm em phải buồn vì bất cứ điều gì". Đó cũng là hình ảnh mà Ngọc Diễm nhớ nhất về ông xã của mình.
Khi thực hiện bộ ảnh cưới, quyết định về chung một nhà cũng là vừa tròn 842 ngày anh nói lời hứa đó và chưa từng làm sai.
Nhớ lại hành trình tình yêu của cả hai, Ngọc Diễm bảo cô thấy biết ơn lắm vì anh có đủ sức mạnh, đủ tình yêu để quay lại bên cô, để họ cùng nhau bước tiếp chặng đường dài phía trước.
Đối với Diễm: "Thành công của hôn nhân không phải là tìm được một nửa thích hợp, mà là trở thành một nửa thích hợp. Đó mới là tình yêu và đó mới là hôn nhân".