Đăng bởi - 10/07/2018 | Lượt xem: 834
9 giờ tối, anh mệt mỏi trở về, ngồi bệt trước cửa phòng không có dấu hiệu muốn đứng dậy. Tôi khuỵu gối bên cạnh, châm điếu thuốc nhìn anh. Bất giác anh bảo rằng: “Anh thất nghiệp rồi em ạ.”
9 giờ tối, anh mệt mỏi trở về, ngồi bệt trước cửa phòng không có dấu hiệu muốn đứng dậy. Tôi khuỵu gối bên cạnh, châm điếu thuốc nhìn anh. Bất giác anh bảo rằng:
“Anh thất nghiệp rồi em ạ.”
“Thì sao?”
“Anh sẽ bỏ thuốc lá, cũng không cần mỗi cuối tuần một bàn rượu cay. Những thứ đắt đỏ ấy không nên nằm trong tay một thằng thất nghiệp, chẳng đủ điều kiện lo cho bạn gái …”
Hai đứa im lặng, về phòng, chẳng biết phải nói gì cùng nhau.
Sáng hôm sau, anh đã dậy từ sớm nấu cho tôi bát cháo thịt bò băm, thêm ít hành hoa và tiêu xay rắc đều trên mặt.
Tôi bảo anh cùng ăn, anh lắc đầu, ra vẻ no rồi, đã dùng bữa từ sớm, kêu tôi ăn đi rồi còn phải đi làm.
Chiều tan tầm, anh đón tôi trên con xe cũ rích đến bạc cả xích dầu anh từng vứt trong kho hơn cả năm về trước.
Tôi ngạc nhiên định hỏi, anh thú thật là đã bán chiếc xe mới của mình rồi, dù trước đây anh phải dành đến hơn nửa năm tiền lương để rước nó về.
Đó từng là đứa con thứ hai mà anh cưng yêu và chăm chiều mỗi ngày không một vết xước.
Anh ngồi thở dốc trên bàn ăn, cai thuốc đột ngột và bất thường khiến cơ thể anh chưa kịp thích nghi nên phản ứng ngược lại như thế.
“Tại sao anh làm vậy?”
“Tiền thuốc anh có thể dùng vào bữa ăn mỗi ngày cho hai đứa. Tiền bán xe anh sẽ trang trải cho em đến khi anh tìm được việc làm khác.
Anh không muốn phải xài tiền em để dành cho sau này. Cũng chẳng thể yên lòng khi bên cạnh em mà chẳng có gì trong tay …”
“Từ ngày trước lúc mới quen nhau, hai đứa đã có gì trong tay đâu nào? …”
Anh lầm lũi dọn rửa chén bát, rồi cẩn thận pha nước tắm cho tôi. Anh chẳng nói thêm gì, cũng chẳng biết anh đang nghĩ thế nào lại chọn cách như thế.
Bốn năm qua, anh chưa từng vì điều gì mà bỏ thuốc lá.
Bốn năm qua, anh chưa từng bán đi bất cứ vật quý nào mà mình yêu thương cả.
Thế mà hôm nay, vì tôi, anh chọn cách gom hết những thiệt thua về phần mình. Không phân định, không mè nheo, không tính toán.
Hoá ra người đàn ông tử tế nhất chính là lúc dù anh ta mất đi tất cả, vẫn chẳng để người mình thương phải chịu thiệt thòi, xót xa.
Cả đời chẳng cần chạy tìm vinh hoa, chỉ mong về nhà, có một người đợi mình đến già, có một người vì sợ mình chịu đựng và vất vả mà không ngừng yêu thương …
(st)