Đăng bởi Marry Doe - 11/03/2018 | Lượt xem: 985
Chúng ta chỉ có một lần để sống trên đời, nên nếu lỡ chẳng thể yêu thương nhau trọn vẹn, thì hãy tạm biệt, để người đi! Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, điều chúng ta cần khi còn bên nhau là sự chân thành, trọn vẹn.
Nếu chẳng thể yêu thương nhau trọn vẹn...
Có một lần tôi và người yêu cũ cãi nhau, vì vài bức hình của người con gái khác được chụp lại trong điện thoại anh ấy. Tôi chợt nhận ra, bấy nhiêu lâu mình đã luôn tin tưởng đối phương quá mức, đến nỗi nếu như cả thế giới có nói với tôi rằng anh ấy là một tên tội phạm nhưng chỉ cần anh ấy bảo: "Không phải vậy, hãy tin anh" thì tôi cũng nhất định cho rằng đám người ngoài kia đã sai rồi.
Thứ tình yêu như vậy, một khi gặp biến cố, sẽ sụp đổ hoàn toàn, vì sau cùng, tôi đã chẳng còn lại một chút lòng tin nào để có thể tiếp tục tin tưởng, bởi trước đó, tất cả đều đặt trọn vẹn ở nơi anh ấy rồi. Khoảng thời gian đau đớn trong im lặng, tôi hiểu giữa họ có gì đó, tôi tự trách mình đã si mê mù quáng, chẳng trách anh ấy, bởi đã là đàn ông thì ai rồi cũng sẽ có lúc trở thành kẻ tham lam. Và cuối cùng, tôi cũng đã không còn đủ bao dung cùng thứ cảm xúc an toàn để có thể tiếp tục ở lại trong cuộc tình ấy, tôi lặng lẽ rời đi.
Chẳng phải là cao thượng gì, tôi chỉ không muốn cả đời mình và đời người trở thành bi kịch sau những tháng ngày đã từng yêu thương. Trách móc, níu kéo trong khổ đau, tôi chưa từng để bản thân biến thành kẻ quá đáng thương như vậy. Nếu muốn, cứ đi, tôi tuyệt nhiên không cản bước chân đã đổi thay khi bản thân từng yêu hết lòng dạ với họ rồi.
Có những người nên hiểu, lòng tin của đàn bà là một thứ vô giá, nhưng không phải điều bất biến, nó thậm chí có thể bốc hơi toàn bộ, một cách gọn ghẽ, sau đó sẽ hoá thành sự cay nghiệt. Nên một vài người, đừng nên đem đàn bà cùng lòng tin của họ ra để đùa giỡn, hoặc đánh cược. Chắc chắn kẻ đó sẽ mất tất cả thôi.
Tình yêu không phải là sự nhất nhất thuỷ chung, chẳng ai làm được điều đó cả. Nó chỉ là điều gì đó có sức ảnh hưởng lớn đến trái tim, khiến người ta biết vì hình bóng đang giữ trong lòng mà kìm nén lại những thứ cảm xúc rung động nhất thời, hoặc là biết tìm đường trở về sau một khoảng thời gian lạc lối, đôi khi là dám "hạ mình" buông bỏ cái tôi để mong cầu sự tha thứ từ đối phương.
Đàn ông rồi cả đàn bà, chẳng có ai muốn mình phải sẻ chia hay "dùng chung" một tâm hồn, một tấm thân với một con người khác. Cùng một nụ hôn lại có thể đặt trên môi hai người đàn bà, bàn tay hằng ngày vẫn vuốt ve cơ thể này, ở một góc nào đó lại thản nhiên cởi bỏ xuống một bộ váy khác. Liệu có khi nào đang ân ái, quấn quýt bên người này tâm trí lại nghĩ về một người khác không? Cảm giác ấy, thật sự rất "dơ bẩn". Lòng ích kỉ của con người chẳng cho phép bất kì ai chấp nhận được điều đó cả. Nên tốt nhất là, mình hãy sống "tử tế" với nhau.
Chia tay cũng được, dừng lại cũng ok, hết yêu hay không hợp cũng có thể là cái cớ được chấp nhận. Nhưng quan trọng, người ta hãy dám thẳng thắn nói ra cùng nhau, thẳng thắn đối diện với trách móc và tổn thương sau đó. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, điều chúng ta cần khi còn bên nhau là sự chân thành, trọn vẹn. Đừng dối gian, đừng cố để che đậy sự đổi thay, đừng khiến bản thân trở nên hèn mọn, đừng khiến một người sẽ phải đau lòng lại càng thêm đau.
Chúng ta chỉ có một lần để sống trên đời, nên nếu lỡ chẳng thể yêu thương nhau trọn vẹn, thì hãy tạm biệt, để người đi!
Theo Thụy Miên