Tôi gặp lại em ngay ngày đầu năm mới.
Trong một quán ăn Châu Á. Giữa lòng thủ đô Amsterdam.
Thật bất ngờ.
Tôi đã lặp đi lặp lại suy nghĩ được gặp em, giữa cái Châu Âu rộng lớn này.
Nhưng không phải ngày hôm nay.
Không phải theo cách này.
Anh ấy khiến thế giới ồn ào xung quanh tôi bỗng yên ắng lạ thường.
Mọi tiếng động dường như dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Giữa một quán Châu Á đông người, giữa lòng thủ đô Amsterdam nhộn nhịp, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy.
Cái suy nghĩ được gặp lại anh đay nghiến tôi suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Và ở giây phút tĩnh lặng này, những cảm xúc không tên trong tôi bỗng vỡ oà.
Ba nghìn bảy trăm bảy mươi bốn ngày, tại sao chúng tôi lại gặp nhau ở thời điểm hiện tại?
Tôi gặp em giữa mùa hè Sài Gòn rực lửa.
Ngay cái nhìn đầu tiên của tuổi 16 tràn trề, tôi biết mình yêu thích cô bé miền Nam nói giọng Hà Nội.
Lí lắc trong từng bước chân nhún nhảy.
Và hay cười tít đôi mắt xếch hay hay.
Anh đến như cơn mưa rào, cơn mưa rào từ đất nước Hà Lan xa xôi, tắm mát cho những ngày SG nóng bỏng, làm trái tim cô bé ngày ấy dừng một nhịp chậm.
Tôi nhìn anh. Và bắt gặp được ánh mắt ấy hướng về mình.
Niềm vui như viên kẹo ngọt, nồng đượm hương vị của phút rung động đầu đời.
Ngày tôi rời SG.
Em nhìn theo và bật khóc nức nở.
Cô gái hay cười bỗng rơi nước mắt.
Có một vài mảnh lòng tôi nhức nhối.
Có một vải mảnh lòng tôi hả hê.
Cậu bé 16 tuổi vui cho niềm vui được người mình thích thừa nhận, và đau lòng bởi giây phút ấy sao lại đến ở phút chia xa.
Tôi đếm từng bước chân anh tiến về phía trong phi trường.
Từng nhịp chân sôi động không hề lu mờ được những tiếng lòng tôi đang xao động ting tang.
Và tôi bật khóc ơ giây phút ấy. Ko chút kiềm lòng. Ko chút giấu diếm.
Chân thật như tình cảm non nớt đang nảy nở trong lòng.
Tôi biết anh sẽ rời đi như thế.
Tôi biết Hà Lan và SG xa xôi đến nhường nào.
Nhưng tôi lại không biết sự cố chấp của mình lại dai dẳng như cơn lũ đầu mùa, dồn dập và ào ạt đeo bám vào lòng, vào từng ngóc ngách thanh xuân.
Tôi chủ động nắm lấy bàn tay em rất khẽ, những ngón tay mềm mại đan vào tay tôi, và đan cả vào lòng tôi niềm ngọt ngào khó giấu.
Tôi chủ động cho em địa chỉ hộp mail của bản thân, để em biết tôi muốn giữ gìn sự liên lạc này.
Tôi chủ động nói cho em biết rằng tôi nhớ em rất nhiều, tôi đã gửi 7 cái mail tay trong ngày đầu tiên xa em chỉ để nhấn mạnh sự nhớ nhung mãnh liệt này.
Tôi chủ động đến vậy, đến như vậy, chỉ vì mong em hiểu, phút xao động ngắn ngủi nhưng đối với tôi thật quan trọng xiết bao.
Mạng internet đối với tôi ngày ấy thật xa xỉ.
Một tuần tôi chỉ có thể đăng nhập vào hộp mail cá nhân một lần.
Và tôi luôn mong chờ cái thứ bảy hàng tuần ấy biết bao nhiêu, chỉ để mở ra những dòng tin nhắn anh gửi, để thoả nỗi nhớ rụt rè chưa khi nào dám viết thành câu.
Tôi mong đợi email của em mỗi tuần.
Những thích thú ban đầu dần nhường chỗ cho bất cập ngôn ngữ, tôi ko giỏi tiếng Việt, em ko thể nói tiếng HL, tiếng Anh là gỉai pháp tạm thời, thế nhưng vẫn thật khó để tôi thích nghi.
Tôi không hiểu được cuộc sống của em ở Việt Nam, cũng như em ko thể nắm bắt được những chuyện đang diễn ra hàng ngày với tôi nơi này.
Tôi chỉ có thể nhận ra rằng, chúng tôi thật sự rất khác biệt, sống ở hai đất nước khác biệt, được thai nghén trong môi trường giáo dục giao tiếp khác biệt, và mãi chỉ là những người đang chật vật bước từng bước dò đường ko điểm tới về cuộc sống cá nhân của nhau..
Tôi thường viết cho anh những điều giản dị xung quanh cuộc sống: trường - nhà - bạn bè.
Những điều đơn giản lâu ngày thành đơn điệu.
Bản thân tôi cũng nhận ra sự nhàm chán từ những câu chuyện abc luôn được lặp lại của mình.
Thế nhưng tôi lại chẳng nhận ra rằng, chúng tôi đang sống ở hai thế giới thật khác biệt, và mặc kệ cho bao nhiêu câu chuyện tôi kể, anh sẽ mãi vẫn chỉ là kẻ ngoài cuộc, ko hề bước chân vào những thường nhật hàng ngày của tôi.
Và tôi chủ động bảo với em rằng, chúng ta ko thể đi được cùng nhau đoạn đường dài hơn thế này.
Khởi đầu rất nhanh.
Kết thúc cũng thật chóng vánh.
Tôi khoá hòm mail.
Tôi cảm nhận được anh sẽ nói những lời như thế.
Tôi cảm nhận được ngày ấy sẽ đến rất nhanh thôi.
Nhưng thật sự vẫn ngỡ ngàng.
Tôi im lặng như một sự đồng ý, và cố gắng gồng người giữ lấy những kiêu hãnh của bản thân.
Khóc sướt mướt những đêm dài một mình.
Tôi xoá hòm thư. Xoá tất cả những nỗi ám ảnh dày vò ấy.
Nhưng tôi ko thể xoá được nỗi niềm rung động đầu đời của bản thân..
Tôi nghe bố bảo rằng em đã sang Đức.
Thành phố em ở cách Amsterdam chẳng hề xa.
Bố nhìn tôi.
Tôi im lặng. Tôi hiểu ông muốn tôi ở nhà trong dịp cuối năm em sang thăm gia đình tôi.
Nhưng tôi đã lảng tránh ánh mắt ấy.
Tôi vẫn quyết tâm lựa chọn châu Âu.
Cô gái 18 tuổi với nhiều bất chấp trong lòng, vừa lo lắng sợ hãi vừa muốn thoả mãn sự rút ngắn khoảng cách giữa bản thân và người con trai rung động đầu đời, dù 5 năm trời ko hề có một lời qua lại.
Tôi về Hà Lan thăm gia đình anh.
Anh ko ở nhà.
Trên chuyến tàu trở lại Đức, tôi khóc nức nở suốt chặng đường, và ốm vật vã cả tuần trời sau ấy.
Em gái tôi bảo rằng em chẳng hề mở lời hỏi một câu về tôi.
Có lẽ em ko nhớ tôi là ai nữa - em gái tôi nhỏ nhẹ nhàng an ủi.
Lời an ủi như mũi dao xoáy vào lòng.
Tôi giận em. Thật sự rất giận em.
Tôi biết mình thật vô lí.
Gửi hàng chục lá thư mỗi năm dù ko hề nhận được hồi âm,
Tôi biết anh ấy từ lâu đã ko còn sử dụng hòm thư cũ kĩ ấy nữa.
Nhưng sự cố chấp của tôi vẫn dai dẳng thắp lên những hi vọng mong manh nhất.
Và hôm nay, tôi biết, tôi biết anh biết tôi sẽ đến.
Thế nhưng anh đã không ở nhà.
Anh vẫn không ở nhà..
Tôi ko thể ngăn mình nghĩ về em.
Tôi tìm mọi cách để mở lại hộp thư cũ.
Lục tung cả căn gác xép chỉ để tìm lại cuốn sổ ố màu mà tôi ghi lại password ngày ấy.
Từng tiếng ting tang báo hiệu những email nảy lên, tim tôi dường như cũng nảy lên theo những tiếng ting tang ấy.
81 lá thư trong vòng 5 năm, mỗi tháng em vẫn viết cho tôi rất đều đặn.
Và lá thư cuối chỉ vỏn vẹn ba dòng:
“ khoảng cách của Hà Lan và SG dường như rất xa, nhưng Đức và Hà Lan thì ko xa như thế nữa đâu.
Em chọn bỏ ra đoạn đường 12 giờ bay xa gia đình và những thứ thân quen nhất, để được đến gần với anh hơn, nhưng anh cũng có thể vì em mà bước về phía em thêm một chút, được không? “
Lá thư ấy được gửi trước ngày em sang thăm nhà tôi 1 ngày.
Và tôi đã không ở nhà..
Tôi biết rằng mình đã bỏ lỡ một điều quan trọng..
Tôi không còn thói quen đăng nhập và viết mail cho anh mỗi tháng.
Cố gắng 5 năm năm của tôi, những bất chấp khờ dại của tôi, sự ngông cuồng tuổi trẻ ấy bỗng trôi tuột theo từng giọt nước mắt trên chuyến tàu trở về nhà hôm ấy..
Cuộc sống của tôi vẫn là những ngày thường nhật ở đất nước xa xôi..
Tôi khiến mình bận rộn hơn với công việc làm thêm. Với sự học ở trường. Và mở lòng cho nhiều mối quan hệ khác.
Anh vẫn ở đấy.
Một góc lòng tôi ko muốn khơi gợi, ko dám khơi gợi.
Em ko hề hồi âm cho những lá thư tôi gửi.
Tôi trở nên điên cuồng tìm kiếm mọi cách thức để liên lạc được với em.
Bố bảo với tôi rằng, tôi đã bỏ lỡ em rồi.
Và ông ko muốn khó xử khi để tôi làm con gái của người bạn thân ông đau lòng hơn thế.
Ông nhất định ko cho tôi số điện thoại của em.
Tôi tuyệt vọng.
Viết những lá thư ko có người đọc, nhưng vẫn gửi.
Say rượu mỗi dịp cuối tuần.
Điên cuồng lao vào những mối quan hệ ngắn ngủi.
Và càng cảm thấy cô độc nhiều hơn.
Cuộc sống của tôi mệt nhoài.
Tôi nhớ anh da diết.
Nhưng ko cho phép bản thân được yếu ớt tổn thương.
Tôi thay đổi thói quen, ko còn viết cho anh những bức thư từng tháng, thay vào ấy, tôi ngồi tàu hơn 3 tiếng mỗi tháng để được đặt chân tới Amsterdam.
Lang thang trong dòng người trên phố.
Đôi mắt vẫn miệt mài tìm kiếm bóng dáng người con trai trong lòng.
Tôi biết, tôi muốn ở gần anh hơn.
Và tôi cũng biết, tìm được anh trong biển người tấp nập ấy là ko thể có bao giờ.
Tôi chỉ có thể tự huyễn hoặc mình rằng, như thế là đủ rồi.
Yêu anh là chuyện của tôi.
Còn anh có biết hay ko, đấy là chuyện của anh !
Em ko còn sang thăm bố mẹ tôi vào dịp cuối năm.
Thay vào đấy em gửi cho em gái và bố mẹ tôi những postcard, và tấm hình của em đứng giữa quảng trường trung tâm.
Bức hình ấy vẫn luôn nằm trong ví tiền của tôi..
Trong thư em gửi mỗi năm cho bố mẹ, ko bao giờ có một lời dành riêng cho tôi.
Thế nhưng những bức thư tay ấy, từng dòng chữ nhỏ xinh nằm ngoan ngoãn, vẫn được tôi giữ gìn trong ngăn tủ đầu giường..
Tôi biết anh đã đi Thuỵ Điển để hoàn thành nốt chương trình học của mình.
Những chuyến đi tới thành phố anh ở dần thưa thớt..
Tôi đã dần quen với cô đơn,
Và dần quen với việc - yêu anh là chuyện của bản thân tôi mà thôi..
Em ghé nhà tôi trong lúc tôi đi Thuỵ Điển học.
Em gái tôi nhắn tin, và tôi ko hề suy nghĩ, chạy vội ra sân bay, đặt vé và lên chuyến bay sớm nhất để trở về nhà.
Lúc tôi chạy vội vào nhà, chỉ còn chút mùi hương của em thoang thoảng vương vấn ở lại..
Em đã rời đi ~
Mẹ bảo rằng em đã ngủ trong phòng tôi ngày hôm ấy.
Tôi ngồi thẫn thờ cả ngày dài.
Khi tôi lật ngăn kéo tủ đầu giường, chỉ để tìm lại những thứ bé nhỏ thuộc về em mà tôi cất giữ, tất cả đều đã biến mất..
Em rời đi. Đem theo tất cả những thứ thuộc về em.
Và mùi hương quen thuộc cũng dần tan biến trong không gian..
Tôi kéo chiếc vali lặng lẽ đi trên con đường đầy lá vàng mùa thu..
Những chiếc postcard tôi gửi cho gia đình anh, đều nằm yên ắng trong ngăn tủ đầu giường của anh.
Tôi bật khóc giữa căn phòng đã từng rất ấm áp mùi vị của anh, vừa quen thuộc vừa rất xa lạ.
Tôi bước ra khỏi nhà như trốn chạy điều mà mình mơ ước được chạm vào từ bao lâu..
Bởi vì ngày mai nữa thôi, chúng tôi lại càng cách xa nhau nhiều hơn,
nhiều hơn nữa..
Bố nhìn tôi ngồi hút thuốc trong phòng.
Ông im lặng đứng đấy.
Tôi như đứa trẻ bơ vơ, lạc lõng trong khoảng không của riêng mình.
Em khiến thế giới bình lặng của tôi quay cuồng, chỉ vì sự xuất hiện của em, ko một lời, ko một câu nói..
Tôi mở hòm thư cũ của mình.
Chỉ vì muốn xem lại cả tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, nông nổi và cố chấp của mình suốt 5 năm nay.
Thật bất ngờ, hòm thư của tôi đầy những bức thư anh gửi.
Nước mắt tôi cứ lanh quanh suốt cả chặng đường ngồi tàu về nhà.
Đầu tiên là khoảng cách Sài Gòn - Hà Lan.
Tôi bất chấp chạy tới Đức, chỉ vì muốn cái khoảng cách ấy được rút ngắn lại thật nhiều.
Thế nhưng hoá ra, đã gần tới vậy, nhưng sao vẫn xa đến thế..
Chúng tôi tiếp tục 3 năm ko gặp nhau.
Chúng tôi tiếp tục sống cuộc sống của riêng từng người, riêng biệt và rạch ròi như hai đường thẳng song song.
Chúng tôi tiếp tục chỉ là những người dưng, lạc giữa hàng vạn người dưng khác, mãi chỉ nghe ngóng về nhau qua lời kể của người khác..
Và bây giờ, anh ở Thuỵ Điển.
Còn tôi từ bỏ cố chấp của mình, quyết định rời Châu Âu, về Thái Lan làm nốt khoá thực tập trước khi tốt nghiệp..
Bắt đầu là một con số 0.
Kết thúc vẫn ở một con số 0.
Tròn trĩnh.
Điểm khởi đầu và kết thúc đều chỉ nằm tại một vạch.
Bố mang bia lên cho tôi.
Chúng tôi lặng lẽ khui từng lon. Uống từng ngụm chậm rãi.
Bố bảo với tôi rằng,
“ em đến đây vì muốn gần tôi hơn, và em rời khỏi đây vì muốn được quên tôi đi.”
“ Thanh xuân của em có bao nhiêu lần 5 năm rồi lại thêm 3 năm như thế.. “
“ Tôi ko thể hiểu được điều đó đáng quí như thế nào đối với một người con gái.. “
“ rằng bởi vì tôi ko có can đảm đối mặt, vì vậy tôi thể oán trách”
Tôi ngủ say trong những nhức nhối của nỗi đau.
Hoá ra khi mất đi thật sự rồi, chúng ta mới có thể hiểu được, chẳng có điều gì là hiển nhiên phải như vậy, chỉ có sự tự nguyện của em mới khiến cho tôi đau lòng đến vậy.
Tôi viết cho anh hai bức thư,
Một bức tôi ấn gửi.
Và một bức thư tay tôi giữ lại cho mình.
Hi vọng rằng, thật sự sẽ có một ngày, còn có một cơ hội, để có thể đúng thời điểm, tự tay đưa nó cho anh..
Chuyến bay cất cánh trong nỗi khoắc khoải của mình.
Hoá ra để từ bỏ một điều gì đó, cái giá phải trả lại đau đớn như vậy..
Khi tôi nỗ lực, tôi chỉ cần sự dũng cảm.
Nhưng khi tôi buông tay, tôi cần cả sự dũng cảm và trả giá bằng sự đau đớn nhức nhối thế này..
“ em từng nghĩ khoảng cách giữa hà lan và sài gòn là nguyên nhân khiến chúng ta không thể ở cạnh nhau, nhưng em đã bất chấp tất cả, để đến gần anh nhiều hơn đến thế, chúng ta vẫn không thể bên nhau.
em yêu anh, em nguyện ý trao đi 8 năm tuổi trẻ của bản thân để đánh đổi lấy giây phút anh rung động vì em,
nhưng mà chúng ta vẫn thiếu một chữ duyên để về với nhau..
em nguyện ý trở về lại như thời điểm chúng ta chưa hề quen biết,
như em chưa từng quen biết cậu bé năm ấy
như anh không hề biết đến sự tồn tại của cô bé năm xưa
nếu có duyên, chúng ta biết đâu sẽ lại có một sự khởi đầu thật mới,
và khi ấy, biết đâu có lẽ em sẽ không như một cái bóng, chỉ suốt ngày đi theo sau lưng anh nữa?!
giá như hai năm qua, chúng ta đừng vô tình bỏ qua nhau nhiều lần như vậy
:)
chỉ là, cuộc sống này, mãi mãi ko hề tồn tại chữ giá như ấy..”
“ anh đợi em.”
Tôi quay về với cuộc sống thường nhật.
Chạy theo lịch học căng thẳng.
Đi hát và làm bạn với những phím đàn.
Về nhà vào những dịp lễ quan trọng.
Và nghĩ về em những lúc cô đơn.
Tôi chạy theo anh 8 năm tuổi trẻ.
Bắt đầu sống cho bản thân nhiều hơn vào giây phút quyết định rời đi ấy.
Thái Lan là đất nước phong phú và nhộn nhịp.
Tôi tìm niềm vui trong công việc thực tập của mình.
Đi nghỉ mát với bạn vào những ngày cuối tuần.
Trở về với gia đình vào năm mới.
Nhớ tới Đức lạnh lẽo và thủ đô Amsterdam phồn hoa những khi Thái Lan quá nóng nực.
Và nghĩ tới anh mỗi tối, mỗi tối..
Tôi rời xa Thuỵ Điển, trở về Ams, dọn ra khỏi nhà của bố mẹ, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn tự lập sau khi tốt nghiệp.
Đã gần 2 năm rồi, từ ngày em đi.
Tôi không thể tránh được cảm giác xót xa mỗi khi đặt chân vào căn phòng của chính mình..
Đấy là nguyên nhân chính vì sao tôi lại quyết định dọn ra riêng.
Tôi quay lại Đức, hoàn thành luận án tốt nghiệp.
Đức vẫn lạnh như thế vào những dịp cuối năm.
Phố xa lên đèn, người người tấp nập trên phố.
Vẫn là cô gái châu Á bé nhỏ, mái tóc đen, lọt thỏm trong dòng người bất tận.
Đã từ rất lâu tôi không còn hỏi thăm với mẹ về tin tức của anh.
Thế nhưng điều đó vẫn không ngăn được nỗi nhớ trong lòng tôi.
Tôi không trở về nhà vào dịp đầu năm mới.
Thế nhưng vẫn đồng ý cùng gia đình và các cô chú họ hàng đi ăn.
Bố gọi tôi rất nhiều lần, bắt tôi hứa rằng nhất định không được bỏ lỡ bữa ăn đầu năm của gia đình.
Chị Ánh năm nay sẽ dẫn người yêu về ra mắt gia đình.
Anh Thương đã hoàn thành thủ tục bảo lãnh người anh thương sang đây.
Jessica đã bước vào tuổi dậy thì, con bé đang mở mang dần vào thế giới người lớn.
Chỉ còn tôi và Tôm, chúng tôi ngoài tấm bằng tốt nghiệp mới mẻ, còn lại mọi thứ đều thật quen thuộc và cũ kĩ.
Mẹ sang dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Tôi đồng ý dẫn mẹ về Hà Lan thăm hai bác dịp năm mới.
Trong đầu tôi hoàn toàn không có một hi vọng nào về việc sẽ được gặp lại anh.
Có lẽ tôi đã hi vọng quá nhiều lần trong suốt 10 năm dài đằng đẵng..
Khi chiếc cửa phòng ăn mở ra,
Cả thế giới của tôi chỉ vừa đủ hình dung cô gái tôi nhớ đến điên dại hai năm dài đằng đẵng ấy..
Tất cả những lần tôi cố gắng chạy đến cạnh anh, chưa bao giờ chúng tôi có cơ hội chạm mặt.
Thế nhưng lúc này, ngay bây giờ, anh đang ngồi đấy, rất gần.
Người con trai tôi yêu đang ngồi ấy, rất rõ ràng và chân thực.
Người con trai tôi yêu đang ngồi ấy, nhìn về phía tôi.
Bao nhiêu lời nói thật thừa thãi.
Em đang đứng đây, cách tôi chỉ vừa vặn vài bước chân.
Mắt tôi nhoè đi.
Anh ấy đang bước về phía tôi.
Tôi ôm em vào lòng.
Cả nỗi nhớ của tôi điên đảo đến thế, nhưng chỉ vừa vặn một vòng tay ôm thế này ..
Tôi đứng yên rúc mặt vào lồng ngực rắn chắc.
Đã bao nhiêu lần trong đầu tôi diễn ra hình ảnh này.
10 năm dài đằng đẵng chỉ vừa bằng một lần được đứng yên trong vòng tay của anh..
- Anh nợ em 10 năm thanh xuân đấy.
- Anh nợ em rất nhiều tiền vé bus và tàu qua Amsterdam tìm anh đấy.
- Anh nợ em rất nhiều chuyến tàu em khóc một mình đấy.
- Anh nợ em cả những tủi thân đấy.
“ em từng hỏi anh có thể vì em bước về phía em một chút hay không ?
từ bây giờ trở đi, em chỉ cần đứng yên ở đấy, chúng ta đi cạnh nhau, em không còn là cái bóng cô độc đi sau lưng anh nữa “
“ em từng bảo rằng tiếng Việt của anh quá kém đi, em nói thật nhiều nhưng em ko thể hiểu được hết,
nhưng em chưa từng cố gắng học tiếng Hà Lan, còn anh, để đọc và hiểu được hết thư em gửi, anh đã học đọc và viết Tiếng Việt lại như một đứa trẻ.”
“ em từng nói rằng, Amsterdam rộng lớn đến vậy, nhiều người đến vậy, em ko thể tìm được anh giữa dòng người đông đúc ấy.
nhưng em ko hề biết rằng, Thái Lan rộng lớn tới vậy, Bangkok ngút ngàn người là thế, nhưng anh đã từng thử chạy đến đấy, ở cả tháng hè, tiêu hết tiền đi làm dành dụm, chỉ để có thể thử tìm được em.
và anh hiểu, em từng khó khăn khổ sở thế nào..”
Chúng ta bỏ lỡ 10 năm thanh xuân.
Anh sẽ dùng cả những năm tháng còn lại.
Là một người đàn ông chín chắn để ở cạnh em.
Là một người đàn ông trưởng thành để bao bọc em.
Là một người đàn ông chân thực để yêu thương em.
Chúng ta đã bỏ lỡ 10 năm thanh xuân.
Thế nhưng 10 năm ấy bỗng thật bé nhỏ,
Bởi vì người em yêu,
Anh ấy đã nắm lấy bàn tay em,
Đi giữa phố mùa đông,
Ngắm nhìn biển người,
San sẻ khó khăn,
Là tiếng cười ngọt ngào,
Cùng nhau già nua.
Cảm ơn những cố chấp của tuổi trẻ.
Những can đảm dám theo đuổi và từ bỏ.
Cảm ơn sự chân thành của em.
Em đợi anh 10 năm.
Rung động đầu đời của em,
Em yêu anh.
——————————
Viết tặng cho cô bạn thân bé nhỏ của tôi.
Chúng ta là bạn với nhau rất lâu rất lâu.
Đã nhiều lần khuyên mày buông bỏ.
Đã nhiều lần ôm mày ngồi khóc giữa đêm.
Nhưng hiện tại, kết thúc này thật sự viên mãn quá.
Hãy hạnh phúc thật nhiều, bởi những cố chấp và dũng cảm ấy, xứng đáng để có niềm vui này, tròn đầy nhất có thể.
by #Chouxie from NRW