Đăng bởi - 20/12/2016 | Lượt xem: 800
Tôi chẳng yêu hắn, chẳng ưa chẳng thích nhưng bất đắc dĩ tôi lấy hắn. Nhưng nhờ sự bất đắc dĩ mà tôi có được bất ngờ...
Chiếc đầm ngủ diệu kỳ đã đưa cuộc đời của tôi và hắn trở hành "một gia đình hạnh phúc"...
Tôi ghét hắn, tôi cũng chẳng có chút cảm tình nào với hắn nhưng Bố Mẹ tôi ưng hắn. Bố Mẹ tôi là người có suy nghĩ hiện đại nên không ép buộc tôi chuyện hôn nhân mà cho tôi quyền quyết định bản thân, nên tôi thoải mái yêu ai quen ai và gặp gỡ ai cũng được. Tôi không xinh nhưng tôi có duyên, cái duyên của một cô gái tuổi hai lăm, dáng tôi không cao như người mẫu nhưng thân hình tôi thon gọn ăn mặc lại hợp mốt nên nhìn cũng tạm. Tôi yêu thắm thiết một anh bạn đồng nghiệp cùng cơ quan, còn hắn là người bố tôi chỉ dạy cách kinh doanh trên thương trường nên hắn quý ông lắm khi hắn đủ mạnh hắn tách ra xây dựng sự nghiệp riêng chẳng mấy chốc hắn phất lên như diều gặp gió. Rồi nhà tôi có biến cố bố làm ăn thua lỗ, gia cảnh chìm vào nợ nần hắn đứng ra bảo lãnh nợ nần cho gia đình tôi, cũng chính thức từ ngày đó hắn biến thành con chủ nợ khổng lồ của nhà tôi. Hắn không ép nhưng bố mẹ tôi có tính mang ơn ai là không trả không yên lòng, tôi cũng thừa hưởng cái tính quái gở đó của họ nên thấy bố mẹ già rồi vẫn phải lo phiền nên tôi lại xuôi lòng. Mặc dù biết hắn thích tôi từ lâu lắm rồi nhưng hắn không dám nói vì hắn cũng biết tôi ghét hắn, mặt khác bố mẹ tôi ưng hắn muốn gả tôi cho hắn mới yên tâm… Cái nợ gia đình tôi nợ hắn quá lớn, thời gian trôi đi hắn chưa một lần thổ lộ tình cảm với tôi cũng chưa một lần hắn nói chuyện thân mật với tôi, vô tình có va vào nhau chỉ nói bâng quơ như người xã giao rồi hắn lặn mất tăm. Nhà tôi phá sản thằng bồ cũng theo vậy đòi chia tay, tôi chán, tôi ốm hắn cũng chẳng chăm nom hay gọi điện hỏi thăm nhưng ngày nào cũng bốn lần hắn ghé qua nhà tôi hỏi tình hình sức khỏe của tôi từ mẹ tôi. Tôi nghe giang hồ đồn hắn khét tiếng trong làm ăn lắm, nóng tính và quyết đoán nên nhiều người cũng cả nể hắn. Qua nhà tôi thấy cái mặt hắn cũng lạnh như tiền tôi cũng biết hắn thuộc dạng khó ưa rồi, nên thấy hắn mặt tôi bơ đi hất lên kiêu ngạo, hắn cũng kệ chẳng tỏ thái độ gì chỉ nhìn lạnh tanh rồi quay đi chỗ khác. Tôi đang thất tình, cô đơn hắn cũng chẳng buồn chớp cơ hội xông vào tán mà ỡm ờ…đã thế tôi lại càng ghét hắn hơn. Lâu dần bố tôi lâm bệnh nặng rồi qua đời, trước lúc lâm chung bố nắm tay tôi rồi cầm tay hắn chấp lên nhau dặn dò “hứa với bố con lấy Quân làm chồng nhé?”, tôi không yêu hắn bảo tôi lấy hắn sao được, tôi không ưa hắn bảo tôi về chung một nhà làm sao sống nổi đây, nhưng nếu không đồng ý xem như bố sắp ra đi tôi cũng bất hiếu làm sao bố yên nghỉ được…tôi đành nước mắt thút thít gật đầu đồng ý. Mẹ con tôi mất bố như người mất hồn một mình hắn lo hậu sự rồi lui lại nhà thường xuyên hỏi han mẹ con tôi, hắn vẫn không nhắc gì tới chuyện bố tôi dặn dò trước lúc mất tôi cũng làm lơ luôn. Giỗ đầu bố tôi, mẹ tôi nhắc tới chuyện đó nước mắt bà nghẹn ngào cầm tay tôi khuyên bảo, tôi đành lòng đồng ý để mặc đời quyết định vì tôi nghĩ dù sao “nghe lời cha mẹ chỉ có lợi chứ không hề có hại”. Tôi đồng ý lên xe hoa cùng hắn nhưng lòng thì chẳng vui tẹo nào, hắn vẫn chưa một lần thổ lộ tình cảm của hắn với tôi, cũng như chưa một lần có cử chỉ gì thân mật hay ngọt ngào với tôi càng khiến tôi xa cách hắn hơn, hắn chỉ không to tiếng vẫn điềm đạm mỗi lần tôi hỏi với cái mặt lạnh tanh khiến nhiều khi tôi nghĩ mà ấm ức “chả có nhẽ về với nhau hắn vẫn như cái tảng băng vậy ai chịu nổi”. Ngày giáp cưới ức chế quá tôi gọi hắn ra hỏi: “Nếu anh không có tình cảm gì với tôi và tôi cũng chẳng có tình cảm gì với anh nên chúng ta đừng tổ chức đám cưới nữa, còn về khoản nợ nhà tôi nợ anh tôi không hứa sẽ bao giờ trả hết nhưng tôi sẽ cố gắng cho đến khi tôi già, à không cho đến khi tôi chết”. Hắn vẫn cái mặt lạnh như tiền của hắn thế: “Vậy nên em phải lấy tôi trả nợ” Tôi ôm mặt khóc, thì ra tôi chỉ là của nợ phải trả cho hắn mà thôi, hắn cũng chẳng dỗ dành hay an ủi. Tôi bức quá khóc lớn gào vào mặt hắn: “Anh ép tôi lấy anh tôi sẽ tự tử trước mặt anh cho coi” “Tôi không hề ép em đó là do em đồng ý và tự nguyện chứ tôi chưa ép ai bao giờ. Còn nếu em muốn tự tử cứ việc tôi không cản nhưng em đi rồi mẹ em sẽ là người trả nợ thay em…chẳng nhẽ em nỡ” Cái mặt hắn tỉnh bơ khiến tôi càng tức giận hơn, tôi hét vào mặt hắn rõ to: “Anh là thằng đểu” Tôi định vung tay tát hắn thì hắn túm tay tôi lại hất xuống “tát tôi…không dễ vậy đâu, em sẽ hối hận đấy!” Tôi “á” rõ lớn ôm cục tức vào bụng, hắn cũng kệ rồi thản nhiên bỏ đi. Rồi tôi phải lên xe hoa với hắn, ngày cười tôi chẳng mở nổi nụ cười tươi. Vì cái đám cưới không như mong muốn nên tất tật từ A đến Z toàn mẹ tôi và hắn chuẩn bị hết, từ mâm cỗ đến hội trường ngay đến cả phòng cưới cũng đều do hắn chuẩn bị tôi toàn lơ đi. Hắn cũng chẳng nói gì hay phàn nàn chỉ ghé sát vào tai tôi lúc đang tiếp rượu cưới khách mời: “cười lên kẻo người ta nghĩ tôi đã làm gì em” “Tôi không cười được” “Vậy em có muốn biến đám cưới thành đám tang không?đừng thách sự kiên nhẫn của tôi” Tôi đành mỉm cười gượng gạo mà trong lòng như muốn khóc. 26 tuổi tôi làm cô dâu, trước ngày về nhà chồng mẹ con tôi đã có trận khóc da diết, ngày chuẩn bị về nhà chồng lòng tôi buồn như chiếc lá mùa thu chuẩn bị lìa khỏi cành. Cuộc sống của tôi sau đêm nay ngày mai sẽ sang một trang mới, bắt đầu những đau khổ hay bất hạnh mới với người chồng chẳng bao giờ là chung hướng với tôi. Diện bộ váy trắng tinh tôi là cô dâu mới đẹp như hoa như tiên, hắn có tiền nên lễ cưới cũng diễn ra trang hoàng và lộng lẫy khi hắn cầm tay tôi tiến vào hội trường như chính tôi là nàng công chúa còn hắn là chàng hoàng tử đẹp như tranh đang dắt tay nhau bước trên thiên đường tình yêu đẹp lung linh vậy…Lần đầu tiên tôi thấy hắn thật đẹp và cuốn hút. Vậy là “Lễ thành hôn” cũng kết thúc, qua một ngày bận rộn và vất vả. Tôi mở cánh cửa và bước vào phòng của tôi và hắn, một bất ngờ khiến tôi sững sờ tôi không tin những gì trước mắt một căn phòng quá đẹp do chính hắn tự tay mua sắm và thiết kế đúng theo sở thích và mơ ước mà tôi nhớ có một lần tôi từng nói với con bạn thân của mình. Từ màu sắc khung tường cho đến nội thất trang trí cũng như sắp xếp y như tôi từng nghĩ và mong muốn…hắn đúng là khiến người khác khó hiểu mà. Tôi tiến đến chiếc giường màu tím hoa cà đẹp mơ màng, hắn cũng xếp cánh hoa hồng thành trái tim thật sến nhưng lãng mạng đúng như kiểu tôi thích, đặt trên giường chiếc hộp gói nơ xinh xắn tôi mở ra không tin ở mắt mình luôn “Bộ đầm ngủ sexy nhưng quyến rũ vô cùng” mà một lần tôi từng ngắm nó mê mẩn khi đi chơi với bạn lúc đó tôi từng nghĩ “nhất định sau này lấy chồng đêm tân hôn tôi sẽ mặc chiếc đầm ngủ này”…Đặt dưới chiếc đầm là con Iphone 7s, tôi mở ra ngỡ ngàng chính là giọng hắn nhưng sao hắn lại quay video: “Ừm…ừm…ừm…Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, anh không biết phải nói thế nào trước mặt em nên anh dùng cách này để biểu đạt tình cảm của mình. Anh yêu em…đó là câu duy nhất anh muốn nói với em từ lâu lắm rồi, từ lần đầu tiên anh gặp em anh đã yêu em rồi. Yêu em từ lúc em chỉ đang là cô sinh viên nhí nhảnh hồn nhiên, yêu em từ lúc em mới đi làm là cô nhân viên lịch thiệp và quyến rũ, yêu em cả những lúc em có bạn trai này bạn trai kia họ làm em đau anh rất ghét họ nhưng anh lại cảm ơn vì họ bỏ đi để em được đến bên anh nhưng anh vẫn không dám nói vì anh sợ mình không xứng đáng với em. Anh yêu em cả những lúc em kiêu ngạo nói trống không với anh, anh vẫn yêu mặc dù chưa một lần anh nói nhưng chỉ nhìn thấy em thôi thực sự anh rất vui và trái tim anh lại thổn thức vì yêu em. Anh càng yêu em hơn và chỉ muốn là người suốt đời này bảo vệ che chở cho em khi gia đình em gặp khó khăn và bố em qua đời. Cuộc đời này khiến anh hạnh phúc nhất là lúc em đồng ý sẽ lấy anh làm chồng, em không biết anh vui và hạnh phúc biết nhường nào đâu khi em sắp là vợ của anh, chính vì sợ em sẽ bỏ anh nên anh xin lỗi đã nhiều lần dùng lời lẽ ép buộc em khiến em đau lòng…Những gì em thích, những gì em muốn anh đều tìm hiểu để thực hiện cho em vì anh muốn em thực sự được hạnh phúc bên anh. Anh không chắc sẽ làm người chồng tốt nhưng anh sẽ cố gắng làm những gì có thể để em luôn được yên tâm khi ở bên anh. Anh biết em luôn mơ ước có một đêm tân hôn ngọt ngào nên anh đã mua chiếc đầm ngủ em đã chọn ngay hôm em cầm nó, anh không hứa cuộc sống sau này sẽ không làm em phải rơi lệ nhưng anh dám đảm bảo anh yêu em bằng cả trái tim này…” Nghe giọng hắn nói mà hai dòng nước cứ thế lăn dài trên gò má tôi, tôi khóc nức nở khi lần đầu tiên hắn nói yêu tôi, rồi từ cánh cửa hắn bước lại gần bên tôi. Hắn đưa tay lau nước mắt ước nhẽm trên má tôi, tôi từ từ hôn nhẹ lên trán tôi tôi càng khóc lớn hơn: “Yêu em sao không nói” Hắn vẫn không nói gì chỉ buông ánh mắt đằm thắm ngắm nhìn tôi, một tay lồng tay qua gáy cổ tôi còn tay kia vuốt ve gò má còn đẫm lệ của tôi, tôi rưng rức nước mắt ôm chặt hắn vào lòng khóc như mưa khóc như chưa bao giờ được khóc, hắn cũng ôm tôi…giờ tôi mới biết cơ thể hắn thật ấm áp, mùi hương trên người hắn thật dịu dàng, vòng tay hắn thật chắc chắn…tôi thực sự đã siêu lòng với hắn thật rồi. “Nhưng em…” Hắn dùng ngón tay che miệng tôi lại ngăn cho tôi nói vì chắc hắn biết tôi định nói gì “Bắt đầu từ hôm nay và mãi mãi về sau em đã là vợ anh, nỗi buồn của em sẽ là nỗi buồn của anh. Em là người anh yêu nhất nên tất cả hãy để anh là người gách vác cho em. Anh chỉ muốn em bên cạnh anh thật vui vẻ thoải mái và hạnh phúc thôi…được chưa!” Tôi gật đầu rồi hắn đáp môi hắn xuống môi tôi nhẹ nhàng, lần đầu tiên môi chạm môi, môi hắn thật mềm và ngọt ngào khiến tôi mềm nhũn đắm chìm. Hắn khe khẽ kéo khóa áo cưới tôi đang còn mặc trên người tụt xuống rồi bế xốc tôi lên vào nhà tắm… Ánh đèn ngủ lập lòe với ánh nến lung linh, khung cảnh phòng cưới lãng mạng biết nhường nào, hắn lấy chiếc đầm ngủ màu hồng sen mơ màng gấp ngay ngắn trong hộp ra khoác lên người tôi. Hắn sấy tóc cho tôi rồi ôm tôi nhẹ nhàng từ phía sau. Hắn hôn dịu dàng dưới gáy cổ tôi rồi buông lời đường mật “Anh yêu em” Tôi biết mình thực sự đã có được hạnh phúc, thực sự đã có được người đàn ông đích thực của cuộc đời mình. Thay vì trách tôi cảm ơn bố mẹ đã ban cho tôi tất cả những tốt đẹp nhất trên đời này…Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn số phận và cảm ơn anh đã đến bên đời em. “Anh” “Gì em” “Hình như em cũng bắt đầu yêu anh” “Chỉ cần mình anh yêu em là đủ, còn em hãy để tình yêu đó dành tất cả cho con chúng ta sau này…em nhé” “Dạ!”