Yêu nhau hơn hai năm, vừa chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, mẹ gọi mình vào “chốt hạ” một câu:
“Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay”.
Mình đem copy nguyên xi lời mẹ nói với chàng, chàng “đơ” ra vài phút rồi bảo:
“Để anh suy nghĩ”.
Mình hơi giận (có gì mà phải tính) nhưng nghĩ cũng đúng, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời.
Một tuần sau, chàng hẹn mình đi ăn tối, hai đứa đi lang thang bát phố. Chàng lúng túng lôi trong túi áo ra một chiếc hộp xinh xinh rồi lồng vào ngón tay mình một chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa, kèm theo những lời rất chân tình:
“Anh không nói là anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này, nhưng anh chắc chắn anh sẽ yêu em trong ba ngày, ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai…”.
Thú thật lúc đó mình đã khóc vì cảm động. Không ngờ chàng của mình lúc đó lại sâu sắc, lãng mạn và áp dụng phim Hàn “chuẩn” đến thế.
***
Đám cưới, mình bẽn lẽn đi bên chàng, cắt bánh gato, rót rượu, tung hoa, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Hai vợ chồng cưới xong sẽ quay trở lại, sống ở thủ đô nên trăng mật chả phải đi đâu cho tốn kém, ở nhà chồng (ở quê) vài bữa cho tình cảm thêm gắn bó, ấy là chàng bảo thế.
Nhưng sau khi quan khách và họ nhà gái ra về hết, thì nụ cười trên môi mình tắt ngấm không phải vì buồn, mà vì cái bụng trống không đang cồn cào kêu đói. Sáng nay, mình phải đi trang điểm từ 7h sáng có kịp ăn uống gì đâu, đang định tìm chàng nhờ lấy hộ cho mình cái gì đó ăn được, thì mẹ chồng mình kêu lại bảo:
“Con xem cho mẹ đống bát đĩa xếp ngoài sân, phân loại và kiểm tra xem có vỡ cái nào không, chiều người ta đến lấy rồi”.
Mình “Vâng, dạ” mà lòng buồn thiu, tìm chàng để cầu cứu, nhưng chàng đã biến đâu mất. Mình đi loanh quanh khắp nhà rồi vào phòng riêng của hai đứa thì thấy chàng đang ngáy khò khò ngon lành. Mình lay mãi chàng mới mở mắt giọng cáu gắt:
“Để yên, đang buồn ngủ”.
Mình bực bội đấm cho chàng mấy cái bảo:
“Em đói, lại mệt nữa”.
Chàng vùng vằng:
“Mệt thì ngủ đi, đói thì xuống bếp kiếm cái gì mà ăn, có thế cũng phải gọi người ta dậy”.
Rồi chàng quay lưng ngủ tiếp mặc kệ mình giận dỗi. Mình nghĩ hồi còn yêu nhau, chàng không bao giờ nói nặng với mình nửa lời. Mỗi lần mình kêu mệt chàng đấm lưng, bóp vai. Mỗi lần, mình kêu đói dù chàng đang ở đâu cũng chạy đến mua đồ ăn cho mình, giờ thì thế này đây. Chẳng trông đợi được gì ở chàng, mình lọ mọ phân loại rồi kiểm kê hơn 1.000 chiếc bát đĩa với cái bụng trống rỗng, nhưng rồi công việc cũng xong.
Đêm tân hôn, trong khi mình loay hoay với chiếc váy ngủ sexy không dám bước ra khỏi nhà tắm vì xấu hổ, những tưởng chàng sẽ lác mắt trước thân hình đầy gợi cảm của mình. Ai ngờ…Chàng đang tất bật kiểm kê phong bì rồi ghi ghi, chép chép miệng lẩm bẩm:
“Thằng Duy sao mừng mình có 200 nghìn, hồi xưa mình mừng nó những 300 nghìn mà”.
Đợi chàng lâu quá, nên mình ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm, khi mình đang say ngủ thì chàng lay lay, gọi mình dậy, thế là mọi chuyện diễn ra chóng vánh đi toi mất đêm tân hôn mà chả để lại ấn tượng gì.
Sáng hôm sau, khi còn đang lơ mơ, chàng lấy chân đá đá vào người mình gọi “Dậy, dậy đi, mẹ và chị dâu tỉnh hết cả rồi kia kìa”. Mình quáng quàng bật dậy, nhìn đồng hồ mới có 5h sáng, quay sang chàng thỏ thẻ: “Hai đứa cùng dậy chứ một mình em ngại lắm”. Chàng ngáp dài: “Không, nhà này chỉ có phụ nữ làm việc nhà thôi”. Lồm cồm bò dậy, lòng tự nhủ lòng: “Biết thế này, thà ở vậy cho xong”.
Lấy chàng được 3 ngày, nhưng mình không còn nhận ra chàng của ngày xưa nữa. Hồi xưa, mỗi lần mình khóc là chàng lại tìm cách chọc cho mình cười hoặc dùng bộ mặt thê lương, thành khẩn biết lỗi để làm mình mủi lòng, còn bây giờ dù mình có khóc chàng cũng mặc kệ chẳng thèm dỗ dành. Mình tủi thân khóc nhiều hơn thì chàng bảo:
“Em phải làm diễn viên mới đúng, hơi tý là khóc”.
Ngày xưa, mỗi lần mình nhờ vả việc gì là chàng hăng hái giúp đỡ không nề hà vất vả, còn giờ thì…đừng có mơ. Như sáng hôm qua, khi mình đang cuống cuồng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, thì ấm nước đặt trên bếp reo ùng ục.
Mình: “Đổ nước vào phích hộ em”.
Chàng: “Bếp núc việc phụ nữ mà”.
Mình: “Em đang dở tay, anh không giúp em được sao?”
Chàng, khó chịu ra mặt: “Em nhìn mẹ và chị dâu mà học tập, hơi tý là sai”.
Nếu không vì sợ bố mẹ chồng nghe thấy hai đứa cãi nhau thì mình đã nói cho chàng một trận vì thói gia trưởng.
***
Những ngày đầu ở nhà chồng chuyện gì trong nhà mình cũng phải tự học lấy. Chân ướt, chân ráo về làm dâu chưa được bao lâu, mẹ chồng đã kéo mình ra, đưa cho nắm tiền:
“Nhà có giỗ, con đi chợ chuẩn bị mâm cỗ nhé”.
Mình vâng lời mà lòng đầy lo lắng, từ ngày về làm dâu hôm nay là lần đầu tiên mình đi chợ, có biết chợ nhà chàng ở chỗ nào đâu. Mình vội vã tìm chàng nhờ cậy, mắt chàng vẫn không rời màn hình tivi:
“Mẹ sai em thì em đi đi, chợ ở mồm, không biết đường thì hỏi”.
Mình ngậm ngùi dắt xe ra khỏi nhà, vừa đi vừa hỏi giữa đường làng “nhà không số, phố không tên”. Người bảo rẽ phải, người lại bảo rẽ trái. Tìm được chợ, mua được đồ ăn thì mặt trời đã lên cao, vội vàng quay xe đi về, không may đến đầu ngõ gần nhà, mình va phải một người đi xe đạp ngã lăn ra đường. Chiếc xe máy đè lên chân mình, đau quá, mình gọi điện cho chàng:
“Em bị tai nạn”.
Mới nghe vậy, chàng đã quát ầm ĩ: “Mắt mũi để đâu, đi đứng thế à?” rồi cúp máy chẳng thèm hỏi han mình có bị nặng không? Mình đang ở đâu? Lúc này thì mình chán hẳn rồi, giá mà nhà mình ở gần thì mình đã bỏ về, bất chấp tất cả. Mình cứ ngồi đó ấm ức khóc, chẳng thèm quan tâm bao người qua đường đang nhìn.
Một lúc sau, mình thấy chàng lò dò đi tới, thấy mặt mũi tèm lem ngồi bên đường thì làu bàu:
“Không đi về còn đấy ăn vạ đến bao giờ?”
Máu trong người mình sôi lên, bao nhiêu bực tức mình tuôn ra hết. Chàng nghe mình nói một hồi, mặt “đơ” ra rồi xuống nước:
“Thôi, em chịu khó, hết tuần này về Hà Nội, anh sẽ giúp đỡ em. Chứ ở nhà mà chiều vợ quá mọi người sẽ ghét”.
Mình tưởng đang nghe nhầm, khoảng cách giữa tình yêu và hôn nhân đúng là xa thật, nhưng mình thề…phải cải tạo!