Sài Gòn, ngày 6 tháng 5 năm 2012.
- Chào em, mình làm quen được không?
- Ai thế, khi khác đi, tâm trạng không được vui.
- Biết đâu nói chuyện sẽ đỡ buồn hơn?
- Xin lỗi, mình không thích...
Đó là cái ngày mà anh chủ động nhắn tin qua Facebook cho em. Nhưng em chẳng biết anh là ai, vì em đâu quan tâm tới những chuyện đó, vì chuyện tình cảm của em đang có vấn đề, vì Facebook này chỉ là giả, lập ra chỉ để làm một con người khác, để hàng ngày có thể theo dõi từng cử chỉ của người em yêu. Một người em đã đặt niềm tin vào rất nhiều. Cuối tuần như một thói quen, em bắt xe bus đi cả tiếng đồng hồ từ Sài Gòn xuống Biên Hòa, để khi trở về Sài Gòn được ngồi sau ôm anh, như được che chở, cảm giác thoải mái. Mối tình kéo dài 7 tháng với kết thúc không lý do cho cả 2.
Em đánh bóng cái Facebook giả này bằng hàng loạt hình ảnh và status đều đi "copy" của bạn nữ để người em yêu không nghi ngờ về cái Facebook mới tinh này, thì em bày ra rất nhiều trò, để có một bộ mặt giả tạo,. Thời gian trôi qua, tình cảm vơi dần, thì số lần vào cái Facebook này cũng đếm đầu ngón tay cho đến khi em không còn nhớ nữa, rồi cũng vứt nó qua một bên.
Sài Gòn, ngày 6 tháng 1 năm 2016.
Ngồi nghĩ vu vơ, kỉ niệm về mối tình cũ chợt ùa về, như một hành động vô thức, cầm điện thoại lên vào cái Facebook đó chỉ để ghé xem người đó sống ra sao, như thế nào thôi.
- Hi, kết bạn lâu rồi mà chưa có dịp nói chuyện với bạn.
- À chào bạn.
Sau cái màn gọi là giới thiệu tên cũng chả quyến luyến gì, như một phép lịch sự, Em chỉ bảo bận tối nói chuyện sau, rồi tắt máy.
Sài Gòn, 21h50.
- Đợi bạn mãi không thấy bạn online.
- À mình bận việc.
Cũng thấy tò mò về cái con người này nên quyết định nói chuyện xem thế nào. Chúng tôi tiếp tục câu chuyện dang dở lúc chiều về phần giới thiệu bản thân. Anh hơn em 4 tuổi nên cái màn gọi bạn bè đã chuyển sang thành anh – em.
Tính cách em rất hoạt bát, nói chuyện không chủ - vi ngữ, đôi khi điên điên, đó là bạn bè hay nhận xét và em là người đa tính cách. em với anh là 2 con người xa lạ ấy vậy mà cái cách em nói chuyện với anh như kiểu người quen đã lâu rồi. Đôi lúc em cũng chả hiểu em nữa mà. Trong màn giới thiệu em cũng đã nói theo cách mà cái Facebook này lập trình sẵn và đương nhiên là của bạn nữ kia.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, được một thời gian thì em cảm thấy xúc động đậy với anh. Em muốn nói sự thật về mình lắm, muốn nói hết ra đó không phải em, nhưng rồi lại không giám mở lời sao. Vì tính em hơi điên điên nên cách nói chuyện của em cũng có chút hài hài, qua đó em nhắc khéo "Anh đừng tin lời em nói, đừng bao giờ yêu em, đừng thích em, đừng vô số thứ, và em có một bí mật to lớn anh cũng đừng hỏi nhé..." nhưng anh đâu biết đó là những câu nói thật long. Những câu nói đó chỉ biện hộ cho việc đu theo cuộc sống ảo này, bỏ lại cho anh một mớ hổn độn, nhưng rồi anh cũng ok.
Ngày qua ngày anh – em vẫn nhắn tin, vẫn nói chuyện, cách anh quan tâm em trong từng câu nói, càng ngày em càng lún sâu vào cái thế giới chỉ biết nghĩ đến anh, suốt ngày ôm điện thoại cũng chỉ nói chuyện với anh, vẫn không quên nhắc anh "đừng tin em, đừng yêu em". Nhưng em lại say nắng anh mất rồi – Đó là lí do em cảm thấy ray rức, bực bản thân, muốn nói hết cái bí mật to lớn ấy ra nhưng lại sợ anh ghét không nói chuyện nữa.
Và rồi em cũng quyết định nói ra cái bí mật to lớn ấy, mặc cho sau khi biết sự thật anh sẽ ghét em, cũng tự hứa sẽ cắt đứt liên lạc.
- Anh vẫn muốn nói chuyện với em, quan tâm em có được không? Dù là Facebook giả nhưng anh không quan tâm, quan trọng tính cách và con người em. Anh lỡ tin em rồi. "Điều quan trọng nhất chính là người bên cạnh mình"
Anh có biết em cảm thấy rất vui khi thấy anh nói vậy không. Anh – em, vẫn nói chuyện lại với nhau như trước, và đương nhiên cũng phải khai báo lý lịch lại rồi.
- Hôm nay em ga lăng nên em sẽ làm quen trước hen.
- Ầy nghe ga lăng quá ha.
- .
- .
- .
Lý lịch trích ngang được khai báo cẩn thận, rõ ràng, rành mạch, thông tin chính xác đến từng milimet.
Anh – em vẫn nói chuyện, vẫn nhắn tin. Cũng nhờ thời gian mà cả 2 lại gần hơn, nhưng cũng nhờ nó mà càng ngày 2 đứa cảm thấy có khoản cách.
- Nói thiệt em ghét anh. Tự dưng vào nói chuyện xàm xàm rồi giờ im re luôn là sao hả, cái gì vậy trời. Suy nghĩ, bỏ ăn bỏ uống mấy ngày hôm nay rồi, lo chịu trách nhiệm đi cà...
- Nhà anh có việc bận.
- Bận đến khi nào?
- Hết ngày mai.
- Bận ơi, hôm nay cho mi bên anh, ngày mai né anh ra dùm tao cái ha... Mai bận đi rồi anh nhắn tin em liền nha.
- Uhm.
Sài Gòn, ngày 9 tháng 1 năm 2016.
Càng ngày em thấy anh càng không muốn nói chuyện. Bận bịu đủ kiểu, em cũng biết anh lấy cớ thôi, kể từ cái ngày bí mật to lớn được nói ra. Thay vào đó là những câu em hỏi anh trả lời, những cuộc nói chuyện vỏn vẹn 4 dòng.
Đó, điều em sợ đã thành sự thật. Anh dần không nói chuyện, nhắn tin, chắc đang ghét em lắm lắm. Mà cũng chả phải, ngay từ đầu anh muốn làm quen em chỉ vì avtar bạn nữ xinh, có nụ cười tỏa sáng kia mà.
Sài Gòn, ngày 17 tháng 1 năm 2016.
Tin nhắn cuối cùng của anh và em "Uhm" đã kết thúc cuộc nói chuyện giữa 2 đứa, để lại rất nhiều kỉ niệm trong em, dù em có hoạt bát, là người nói nhiều, là đứa vô lo vô nghĩ nhưng em cũng là con người, cũng biết xúc động đậy, cũng sợ yêu. Em bảo đừng yêu em vì chuyện giữa 2 đứa rất mong manh, em sợ cảm giác chia ly, nó khiến em sợ yêu. Cái ngày mà anh xin làm quen em cách đây 3 năm, chính cái khoảng thời gian đó em như rơi vào một thế giới khác, thành một con người sống nội tâm, vô thức, không quan tâm những gì đang diễn ra bên cạnh. Và anh, lại là người khiến em rơi vào trạng thái đó một lần nữa. Chắc mọi người ai cũng nghĩ mình đứa dở người, chưa đầy một tháng mà làm trò, đâu yêu nhanh vậy. Ừ, chính bản thân em cũng không hiểu đó là gì nữa, tình yêu hay là cái thoáng qua của một sự thích nhẹ. Em một đứa đa tính cách.
Thiết nghĩ lại có phải "Đàn ông yêu bằng mắt, Đàn bà yêu bằng tai". Thật sự rất đúng. Anh – em cũng không ngoại lệ nhỉ!
LeH2