Nút Like định mệnh
Đó là 1 buổi trưa cuối tuần tẻ nhạt, mắt mình hờ hững nhìn những gương mặt cứ lướt theo ngón tay trên màn hình điện thoại, like … rồi không like… Gần đây được người bạn giới thiệu cho chơi ứng dụng Tinder, mới chơi được mấy hôm, đây là ứng dụng kết bạn sử dụng hoàn toàn tiếng Anh, rất phù hợp với mong muốn kết bạn, trao dồi Anh ngữ của mình. Rồi mình thấy 1 gương mặt…1 cái tên…aha không có gì xuất sắc, nhưng tay vô tình lại nhấn Like.
Cách đó 8000 dặm bên kia đại dương, có anh chàng (nick là JL) đang đứng xếp hàng chờ mua bánh sandwich nhận được tin báo từ Tinder “Bạn và BO đã thích nhau. Bây giờ các bạn đã có thể trò chuyện”.
Làm bạn
Kể từ cái buổi trưa mình quen biết cái anh chàng JL qua Tinder, hai đứa cũng đã chuyển sang dùng facebook để liên lạc thường xuyên hơn. Qua kiểm tra facebook tạm thấy anh là người có lai lịch rõ ràng, không phải kiểu tạo facebook ảo lừa tình. 2 tháng tới đây anh củng bạn sẽ sang Việt Nam du lịch, vậy nên muốn tìm thổ địa Sài Gòn, ăn gì, chơi đâu có người giúp. Qua cách trò chuyện mình cảm thấy là người đàng hoàng, nếu chỉ là vài chia sẽ về Sài Gòn thì mình đây sẳn sang thôi.
Thế là hàng ngày, anh ấy đếu nhắn tin cho mình, không hiểu sao lúc nào nói chuyện với anh cũng thấy rất là vui, có thể nói hết thảy mọi sự trên đời, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện người ta, cứ vậy cho đến khi 1 trong hai đi ngủ và hẹn nhau mai nói tiếp. Cuối tuần rảnh rỗi, 2 đứa còn cùng nhau xem phim, mỗi tuần 1 người chọn 1 bộ phim mình muốn xem, rồi 2 người cùng mở máy tính lên, bấm play cùng lúc, rồi vừa xem vừa bình luận.
Có một lần 2 đứa cùng xem bộ phim “Bên nhau trọn đời” – bản điện ảnh (dĩ nhiên phim này là mình chọn, vì có anh HHM đẹp chai, hihi). Đến đoạn 2 nhân vật dắt nhau lên phường ký giấy kết hôn, ra về nam chính bảo: “Đây là thẻ ngân hàng, đây là chìa khóa nhà, chìa khóa xe, sau này do em quản”.
Mình liền bảo: “ Trời ơi, sau trên đời có người đàn ông tốt như vậy”
Anh nói ngay: “Anh cũng làm được vậy”
Mình hỏi: “Anh làm gì”
Anh: “ Ký giấy kết hôn ngay lặp tức với ai đó”
Mình té ngửa: “ Trời, em đâu nói cái đó, em nói vụ thẻ ngân hàng, nhà với xe kia mà”
Anh: “Thì anh chỉ nói em vậy”
Tình cảm cứ vậy càng ngày càng thân thiết, mình bắt đầu kể anh nghe những chuyện tình của mình. Hai người chia sẽ quan điểm về tình yêu, gia đình. Cho dù là chuyện gì, mình luôn có cảm giác anh và mình luôn có cách nghĩ giống nhau. Anh thì hay trêu chọc “Em hợp làm vợ anh nhất”, còn mình thì nghiêm nghị “Chúng ta tuyệt đối không thể”. Thật ra trong lòng mình đã biết, anh là một người đàn ông tốt, nếu mọi chuyện về anh đều là thật, thì còn phải xếp anh vào dạng ngày nay khó tìm. Là người đàn ông đã bước qua tuổi 40, nhà cửa ổn định, thu nhập khá, mặc dù sống tại Mỹ, nhưng là người gốc Hoa, nên ở anh có sự pha trộn Á- Âu. Anh không hút thuốc, không thích rượu bia, không cờ bạc. Ngoài thời gian đi làm, anh thích dành thời gian cho gia đình, trước nay chỉ quen 1 người bạn gái, sau 4 năm thì người đó chia tay anh, và anh không quen ai nữa. Yêu chó mèo, thích uống trà sữa, chăm tập thể dục, mê phim tình cảm Hàn quốc. Quan điểm trong tình yêu của anh là anh không bỏ rơi ai cả, nhưng nếu như người muốn đi, thì anh sẽ không giữ. Tình yêu chính là cùng nhau học hỏi, cùng chăm sóc lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Không quan trọng là quen nhau dài hay ngắn, đã tìm thấy người phù hợp rồi thì kết hôn, yêu là để cưới.
Một người…đối với mình mà nói là mẫu đàn ông chỉ có trong truyền thuyết. Có điều, cũng không thể vì vậy mà đồng ý làm bạn gái anh được.
Em mong muốn một người có thể dành nhiều thời gian cho em, có thể lắng nghe em, thấu hiểu em
Nhận ra tình yêu
Mình nhận biết tình yêu không phải bằng cảm giác hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên cạnh một ai đó, mà là khi mình sắp mất đi người đó, trái tim đau đớn tột cùng, cứ khóc rồi khóc mà không kiềm lại được… đó là người mà nếu mình để vụt mất, chỉ sợ là cả đời hối tiếc…
Mình vô tình biết được người bạn trai cũ của mình trước đó bị bệnh, rồi tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với người ấy vô cùng, vì mình không bên cạnh chăm sóc người ấy được nữa. Và mình cũng mang chuyện này kể cho anh nghe, anh mắng mình:
“Em có ngốc không, em không việc gì phải cảm thấy có lỗi với 1 người đã bỏ rơi em, nếu em tiếp tục như vậy, anh không thể ở bên em được nữa, vì cuối cùng anh sẽ bị tổn thương…vì em… vậy nên bây giờ…anh để em đi”
Đọc những dòng tin đó, tự nhiên mình thấy đau thắt lòng, rồi nước mắt cứ rơi, rồi cứ khóc…cảm giác như vừa để mất ai đó…ai đó rất quan trọng trong cuộc đời mình…
Tận đến tối vẫn không thấy anh nhắn tin nữa… mình lúc đó đã không có tâm trí làm gì nữa…cuối cùng lấy hết can đảm…gửi đi cái icon mặt buồn cho anh… Rồi ngay lập tức cái nick đang off đó lại xanh lên…
Anh nói rằng, anh không muốn em tự làm khổ mình, nếu em cảm thấy thật sự cần, người đó cần em giúp, em có thể giúp, anh không buồn việc đó, nhưng em nên biết, em không cần phải tốt với tất cả mọi người, người đó không xứng đáng.
Câu nói này của anh, khiến mình quá cảm động, mặc dù bản thân anh không vui, nhưng vẫn cho phép mình làm điều mình muốn, anh hiểu mình là vì lòng tốt nên mới làm như vậy.
Ở bên cạnh anh, không phải là cảm giác tim đập nhanh, hồi hộp, mà đơn giản chỉ có an tâm, ấm áp
Gặp gỡ
Tuy trò chuyện đã lâu, nhưng cả hai chưa từng gọi video, chỉ biết mặt nhau qua hình ảnh. Ngày mai anh sẽ lên máy bay sang Việt Nam. Có một lần anh trêu chọc “Nếu ở trên đường, cho dù là ở chốn đông người, anh vẫn tìm ra em”, mình hỏi “Bằng cách nào?”, “ Anh chỉ cần tìm cô gái xinh đẹp nhất, chắc chắn là em”, cũng vì câu nói này mà mình ra điều kiện, “khi nào anh đến Việt Nam, mang theo tờ giấy xác nhận còn độc thân của Bang Cali, rồi đúng 6 giờ chiều gặp em trên đường Nguyễn Huệ, có điều em không nói anh biết em ở đâu, anh chính là phải tìm được em trên con đường ấy, 6 giờ 15 nếu vẫn không tìm được em, thì em sẽ về nhà, coi như chúng ta không có duyên gặp nhau.” Vậy nên tối đó, anh đề nghị gọi video, để gặp mặt 1 lần, nếu không cũng sợ lỡ như..không nhận ra mình. Vậy là mình với bộ dạng không thể lôi thôi hơn, tóc xõa không chải, mặc áo thun rộng (do chuẩn bị đi ngủ) đã xuất hiện trên màn hình của anh. 3 phút ngắn ngũi đó, cũng đã khiến anh tụt phần nào cảm xúc về mình. Riêng mình lúc đó có 1 cảm giác…”người này…có thể sẽ là chồng mình?”
5 giờ 50, mình đã ở trên đường Nguyễn Huệ, cố tình ngồi cái ghê chung với vài ba bạn trẻ khác, ra vẻ như là một nhóm bạn, đầu cuối nhẹ, mắt dán chặt vào điện thoại vờ đang đọc báo…Chừng 5 phút sau, mình thấy một người đàn ông…thấp (mình biết là anh không cao), mặc bộ comple chỉnh chu từ đầu đến chân, trên tay đang xách một cái balo thú bông hình con Totoro đi rất nhanh, ngang qua trước mắt mình. Anh này vừa nhìn đã biết không phải người trong nước (vì chẳng có ai 6 giờ chiều ra đường Nguyễn Huệ mà ăn mặt như vậy). Mình mím môi cười, đang bấm tin nhắn “Totoro?” thì đột nhiên phía sau có một giọng nói vang lên, sát bên tai “Em đang chờ ai à?”
Gặp được anh là phước phần của em
Hẹn hò
Khoảng thời gian anh ở Việt Nam, mình và anh bắt đầu hẹn hò. Anh đến gặp mẹ mình, xin được phép hẹn hò, rồi giới thiệu mình với người bạn đi cùng, gặp gỡ vài người bạn thân của mình, sau thì gọi điện thoại về cho mẹ ở Mỹ kể về mình. Mình và anh hợp nhau rất nhiều thứ nên hầu như không có chuyện cãi vã, mọi thứ anh đều rất chăm chút và quan tâm mình. Thỉnh thoảng mình cũng hay kiếm chuyện vặt vãnh, giả vờ nhỏng nhẻo, giận hờn để xem thử anh xử lý mình thế nào, anh rất hiền lành và tử tế, không ép buộc hay áp đặt mình, có chuyện gì cả hai đều cùng nhau trao đổi và thống nhất, chuyện lớn thì xem xét, còn chuyện vặt vảnh thì cứ theo ý mình. Vậy nên bạn mình hay chọc “Nhất Bo rồi”.
Mình kết hôn thôi
Sau khi anh trở về Mỹ, mọi chuyện tiếp theo xảy ra nhanh đến nổi cả mình và anh đều không nhớ rõ là như thế nào. Bạn bè, đồng nghiệp đều bất ngờ khi mình thông báo sắp kết hôn. Mình chỉ nhớ về chuyện hôn nhân mình có nói “ Nếu yêu ai đó, muốn giữ người đó bên cạnh thật lâu, thì kết hôn thôi” còn anh thì bảo “Nếu đã gặp được người phù hợp thì kết hôn thôi”, còn cả 2 đều không nhớ, là ai đã hỏi cưới ai trước?
Hôn nhân là một câu chuyện khác, tuy cả hai cũng e dè, nhưng đều tin tưởng, mỗi ngày, cùng nhau học hỏi, cùng nhau tôn trọng, vì người kia và vì gia đình là thứ quý giá nhất. Có thể đối phương không phải là người mình yêu nhất, nhưng là người phù hợp nhất. Vậy nên mẹ anh đã gọi và gặp mẹ mình…chuyện hôn nhân, dù con cái đã lớn, nhưng vẫn là phải được bố mẹ cho phép, gia đình đôi bên thuận ý, mới là trọn vẹn.
Em đã có một giấc mơ...giấc mơ chiếc áo của nàng công chúa. Anh là người đã biến nó thành sự thật
Chờ ngày sum họp
Vậy là mình và anh đã chính thức là vợ là chồng từ đầu năm 2017. Khi nhìn lại, mình cũng chỉ có thể nói là do duyên nợ. Chúng mình quen biết nhau giữa tháng 4, cuối tháng 6 anh về Việt Nam gặp mình lần đầu, đầu tháng 8 chúng mình tuyên bố với bạn bè và người thân đang chuẩn bị lễ cưới, và làm lễ hồi đầu tháng 1 này. Hiện tại anh đang làm giấy tờ cần thiết để đưa mình sang Mỹ sống cùng gia đình. Lần đầu tiên mình hiểu rằng yêu một người cần rất nhiều can đảm. Rồi đây minh sẽ đến một đất nước xa lạ, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng mình sẽ không lo sợ, vì ở đó, mình sẽ luôn có anh bên cạnh, ủng hộ và giúp đỡ mình hòa nhập với cộng đồng. Chỉ cần có anh, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Lời nhắn
Mình rất cám ơn Ban tổ chức cuộc thi, mình luôn mong muốn có dịp được chia sẽ câu chuyện của mình với mọi người. Mình hy vọng, những ai đã từng bị tình yêu tổn thương, đừng tự dày vò mình trong nỗi đau của quá khứ quá lâu, trên đời này vẫn còn có tình yêu chân thành, ngày nào đó chắc chắn sẽ tìm thấy, đến lúc đó, đừng vì lo sợ bị tổn thương, cũng đừng vì người cũ mà khiến người yêu thương mình phải đau lòng. Tình yêu đẹp nhất khi cả hai cười đùa, kiên cường nhất trong những lúc khó khăn, sâu sắc nhất khi vì người mà rơi lệ, bền bỉ nhất là khi trải qua sóng to gió lớn, năm dài tháng rộng, vẫn nắm chặt tay nhau.
Chúc cho những ai đọc xong bài viết này có được tình yêu đẹp nhất, kiên cường nhất, sâu sắc nhất và bền bỉ nhất.