Đăng bởi Marry Doe - 11/09/2013 | Lượt xem: 1972
Và dĩ nhiên là không ai phát hiện ra điều gì (hoặc có thể biết mà không nói chăng?). Tôi đã có được một đêm tân hôn đầy ngọt ngào yêu đương sau đó.
Tôi quyết định kể lại câu chuyện của hai vợ chồng như một lời chia sẻ với những bạn sắp
đám cưới, và ôn lại kỷ niệm cũ nhớ đời ở cái thời cuộc sống còn quá khó khăn cho đôi
vợ chồng mới.
Đêm đó khi khách khứa dự đám cưới ra về, thay vì có 1 đêm tân hôn lãng mạn thì cả nhà lại trải tiền ra đếm. Vì ngày xưa làm gì được đãi tiệc cưới ở nhà hàng. Tất cả mọi thứ đều tự làm ở nhà. Cả nhà nghĩa là có cả bố mẹ, vợ chồng tôi và người cô bên chồng.Trước cưới, mọi người đã thống nhất là tiền mừng đám cưới sẽ được trang trải cho bữa tiệc, thiếu bao nhiêu thì bố mẹ chồng sẽ bù vào.
Trong lúc mọi người cùng nhau kiểm tiền và ghi lại từng con số cụ thể để sau này biết mà đi trả lại cho khách, tôi đã lén lút rút bớt vài cái phong bì trong xấp của bạn bè. Rất may là cả nhà chồng không biết nhiều về bạn của tôi, chưa kể trong số đó không phải ai cũng đi tiền mừng. Vì biết tiền mừng cưới sẽ không được lấy nên tôi đã nửa đùa nửa thật với các bạn mình trước đó: “Mua quà thôi nhá, mua quà tao còn được dùng”. Thế là các bạn mang đến khá nhiều quà.
Chắc chắc các bạn trách tôi là người xấu, có toan tính riêng cho bản thân. Nhưng lúc đó tôi còn khá trẻ, vốn liếng không có nhiều nhưng lại ham muốn có một đám cưới hoành tráng, muốn làm cô dâu thật xinh đẹp với bộ
áo cưới lộng lẫy,
trang điểm cầu kỳ và những bức
ảnh cưới ấn tượng. Sự quá tay trong chi tiêu đã khiến tôi nợ nần nên những chiếc phong bì là cứu cánh sau đám cưới. Dù ít dù nhiều nó đã góp phần giúp tôi giải quyết khó khăn mà dĩ nhiên lúc mới cưới tôi không thể nói thật với chồng hay bố mẹ chồng điều đó. Chưa kể nếu bố mẹ chồng biết tôi chi quá tay cho những thứ đó sẽ cho tôi là đứa lãng phí, tiêu xài tùy tiện.
Đêm hôm đó sau khi nhét những chiếc phong bì rút được giấu kỹ, tôi gần như không chợp mắt được. Một cảm giác tội lỗi và lo lắng sợ chồng và gia đình phát hiện. Vì vậy khi bố mẹ đã về phòng, chồng âu yếm hôn tôi và có những củ chỉ “yêu” thì tôi lắc đầu ra vẻ mệt mỏi và nói là tôi chỉ muốn ngủ. Nhìn chồng tiu nghỉu, buồn bã đi ngủ tôi vừa thương vừa giận mình. Nhưng thật sự tôi không có tâm trạng cho đêm tân hôn khi lòng cứ nơm nớp lo lắng, chỉ mong trời mau sáng để tôi có thể giải quyết xong mọi thứ ổn thỏa.
Và dĩ nhiên là không ai phát hiện ra điều gì (hoặc có thể biết mà không nói chăng?). Tôi đã có được một
đêm tân hôn đầy ngọt ngào yêu đương sau đó.
Bây giờ cuộc sống đã khấm khá hơn, hạnh phúc hơn nhưng tôi vẫn không quên kỷ niệm ấy. Kỷ niệm mà tôi đã giấu suốt bao năm tháng về sự bồng bột thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ.
Có bạn nào rơi vào tình huống oái ăm, rút tiền mừng của bạn bè mình lén cất đi như một tên ăn trộm giống tôi không?
Khánh Dương