Đăng bởi Marry Doe - 17/07/2014 | Lượt xem: 3854
Có đôi lần em ước gì...em đã không buông tay anh ra
Có phải là niềm vui, hạnh phúc, những phút giây tay trong tay, vai kề vai, cảm nhận được yêu thương khi nhìn vào ánh mắt của anh, hay chỉ là một sự quan tâm nhỏ thôi cũng đủ làm dấy lên hạnh phúc của một con tim nhỏ bé đang mòn mỏi chờ đợi…
Có phải là những giọt nước mắt mà anh đã giành cho em, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc vì nụ cười không thể diễn tả được niềm hạnh phúc khi em nhớ lại những khoảnh khắc yêu anh và được ở bên anh, có những lúc em nhớ anh, nhớ đến phát khóc nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc vì em biết chắc rằng ở một nơi nào đó, anh cũng đang rất hạnh phúc, và em cố kìm nén cảm xúc của mình lúc đó để không vồ lấy ngay cái điện thoại và bấm số anh chỉ để được nghe giọng nói của anh cho thỏa nỗi nhớ…
Có phải là những nụ cười gượng khi anh hỏi em có ổn không? ở bên cạnh anh có vui không? Em không muốn anh phải lo lắng cho em vì anh còn nhiều chuyện khác phải lo. Thật sự là khi ở bên cạnh anh, em thấy hạnh phúc nhưng nó ẩn chứa trong đó sự lo lắng, lo lắng cho ngày mai, lo hạnh phúc vụt bay khỏi tầm với, hạnh phúc của chúng mình quá đỗi mong manh chỉ cần một cơn gió bay vụt qua là tất cả sẽ vỡ tan…
Và rồi cơn gió đó đã đến anh ạ, cơn gió em luôn sợ đã đến, những lúc đó luôn có anh làm hơi ấm cho em, nhưng khi không có anh cơn gió ấy như những mảnh thủy tinh vỡ vụn đang cứa vào lòng em, những vệt dài sâu sắc…cơn gió đó đến và nó mang anh đi
Tình yêu của anh và em bây giờ tồn tại một khoảng trống vô hình không gì có thể khỏa lấp...ước gì có một người khác như anh đến với em, em cũng cảm thấy an ủi.
Tình yêu ấy, chỉ còn lại một mình em với những kỷ niệm mà mỗi khi nhớ tới em chỉ biết cắn môi bật khóc….
Em ước gì tình yêu của hai ta luôn là những phút giây ban đầu anh và em ngại ngùng nhìn nhau mà em đã từng mơ ước rằng nó sẽ là mãi mãi, là những lúc gắn bó – khi anh luôn bên cạnh em lúc em cần, lúc em buồn có anh an ủi, lúc em khóc có anh nhẹ lau nước mắt, là những lúc sóng gió – khi mà em không thể níu giữ được hanh phúc mong manh ấy, tất cả đã ra đi về cuối chân trời, xa mãi xa…cơn gió tàn nhẫn đó không để lại gì cho em, nó đã nhẫn tâm mang đi tất cả những kỉ niệm về anh trong em
Tình yêu ấy không còn cảm giác những ngón tay đan vào nhau, không còn cảm giác ấm áp khi được ôm anh từ phía sau, không còn những nụ hôn vội vàng, vụng trộm nhưng rất đáng yêu...mà chỉ là những cơn gió lạnh luồn qua kẽ tay, những làn gió lạnh rít qua, em ước vẫn còn hơi ấm của anh...nơi đây
Thà rằng trái tim anh không còn khoảng trống nào cho em và chỉ có em là mãi in sâu hình bóng anh vào trong tâm trí, là những đêm không ngủ khi biết mình không thể quên được anh…em ước gì điều đó xảy ra chứ không phải như thực tế này đây...anh đã đi theo cơn gió lạ kia.
Em chết lặng giữa con đường quen thuộc và nhìn anh bước đi không một cái quay đầu, anh đi thật rồi, em sụp đổ, ngã quỵ, những yêu thương khi xưa em biết tìm nơi đâu…em như lạc giữa trên con đường ấy khi không có anh.
Tình yêu ấy, thà rằng em chấp nhận buông tay, dù tim đau thắt, dù nước mắt rơi từng đêm, dù em không biết em phải làm gì khi không có anh?
Anh lặng lẽ ra đi không một câu giã từ...