Đăng bởi - 11/02/2017 | Lượt xem: 716
Tôi là một cô gái đến từ Hà Tĩnh - mảnh đất nghèo đầy nắng và gió. 18 tuổi tôi thi đỗ vào đại học với bao ước mơ hoài...
Tôi là một cô gái đến từ Hà Tĩnh - mảnh đất nghèo đầy nắng và gió. 18 tuổi tôi thi đỗ vào đại học với bao ước mơ hoài bão và bao khát khao cháy bỏng của tuổi đời mênh mông ấy. Tuổi 18 của một cô gái thuần nông mộc mạc, giản dị và thuần khiết với nụ cười trong veo, một chút bản lĩnh, một chút tự tin...tạo cho tôi nền tảng để bắt đầu một cuộc sống tự lập nơi đất khách quê người.
Tôi đến với Đà thành vào một chiều thu xanh thẳm, phố nghiêng mình trong chiếc lá thu đưa. Cảm giác chơi vơi, cô đơn lạc lõng là không thể tránh khỏi cộng với nỗi nhớ nhà da diết khiến cho mấy tuần đầu tiên nước mắt tôi rơi ướt đầm cả gối. Tôi thuê trọ với một chị quê ở Thanh Hóa, chị tên Hà. Chị tốt lắm, chẳng khác gì chị ruột của tôi. Cái cảm giác cô đơn buồn tủi được xoa dịu dần nhờ vào tình yêu thương chăm sóc của chị. Tôi cảm thấy mình là người may mắn.
Đà Nẵng một thành phố lớn, cũng tấp nập và tất bật dòng người với cuộc sống mưu sinh. Đêm - phòng trọ tĩnh mịch đến mức tôi nghe được cả tiếng côn trùng kêu...tôi lại tìm về khoảng bình yên trong ngày và bỗng thấy nhớ nhà da diết.
Tôi gặp anh lần đầu tại quán cà phê Cát Bụi vào một buổi tối se lạnh đầu thu. Đó là một ngày cuối tuần rảnh rỗi tôi cùng chị Hà được mời đi cà phê, cuộc gặp gỡ vô tình đã trở thành định mệnh gắn kết hai con người lại với nhau ở hai phương trời xa lạ. Thật ra từ khi sinh ra cho đến lúc trước khi tôi vào đại học những quán cà phê với tôi đó dường như là một điều xa xỉ. Phải, vì tôi là người nhà quê.
Anh có cảm tình với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt (sau này khi yêu nhau anh mới thú nhận điều đó). Đó không phải là tình yêu sét đánh mà chỉ là cái ấn tượng tốt đẹp cho một cuộc gặp gỡ đầu tiên. Những lần gặp gỡ sau đó chỉ đếm trên đầu ngón tay tại các quán cà phê khác nhau, (tất nhiên không phải chỉ riêng hai người)... và tôi cũng bắt đầu ấn tượng về anh.
Tình đầu của tôi bắt đầu trong một hoàn cảnh "chẳng giống ai".. anh tỏ tình với tôi trong hơi men vào một chiều thu nắng nhạt và hình như trong cơn say chếnh choáng người ta thường mạnh dạn hơn và nói những lời thật lòng hơn bao giờ hết. Tình yêu tôi bắt đầu như thế. Không ồn ào náo nhiệt, không lãng mạn như người ta vẫn nghĩ mà chỉ đơn giản thế thôi - đơn giản đến bất ngờ