Đăng bởi Marry Doe - 09/07/2014 | Lượt xem: 4565
Cuộc sống là phải hướng về tương lai tươi sáng. Chứ không phải quay đầu lại quá khứ mịt mờ
Em đi nhặt lại những mảnh vụn của kí ức trên những bức tường phủ kín rêu phong. Em bỡ ngỡ đặt chân qua những con phố cũ kĩ đã từng bao lần quen thuộc. Em đi tìm lại một thứ đã từng là của mình. Nhưng bây giờ đã không còn là của em nữa. Em đi tìm anh. Nhưng anh đã đi về một nơi nào đó xa xôi. Anh đi tìm ai ở nơi đó?
Bản nhạc buồn ngày xưa vang lên réo rắt, khúc tình ca anh viết từ nỗi nhớ cứ cất lên đong đầy, nhuộm kín những mảnh màu tâm trạng. Bây giờ anh còn nhớ hay đã quên? Anh có còn dành riêng cho em bản tình ca cũ ấy?
Cơn mưa rào bất chợp ập xuống. Từng con phố liêu xiêu theo màn mưa màu bạc. Cơn mưa vò nhàu những nỗi nhớ thương. Làm sao em có thể vuốt phẳng. Không thể. Nó đã quá nhàu nhĩ rồi!
Anh có nhớ không, những ngày xưa cũ đã từng nắm tay em bước ra ban công của quán cà phê lộng gió. Những lần đưa em ra chơi ở những cánh đồng lau bất tận. Những bông lau trinh nguyên, mỏng manh đu đưa trước gió. Và anh nói chúng giống em. Anh nhẹ nhàng ôm em, một cái ôm ấm áp. Chính nơi đó, anh đã hát cho em nghe bản tình ca ấy. Anh đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc em, đặt lên trán em một nụ hôn ấm nóng. Dư vị của nụ hôn đó có lẽ em sẽ không quên được. Vì nó quá sâu sắc hay vì em vẫn còn rất yêu anh. Em cũng không biết nữa. Và em tự hỏi, liệu anh có còn nhớ những kỉ niệm đẹp đó hay không?
Em nhớ những ngày anh đưa em đi đến những miền đất lạ, những chân trời mới, em bỡ ngỡ bước đi trên nền đất xa lạ. Rồi những buổi sớm mai cùng nhau tựa vai đón anh nắng bình binh. Những chiều hoàng hôn em tựa đầu lên vai anh nhắc lại chuyện xa xăm. Nhưng giờ đây, khi em mải miết quay đầu lại tìm, vẫn miền đất ấy, vẫn chân trời ấy nhưng đã còn anh. Mình em bơ vơ, đơn độc, trong lòng trống trải vô cùng. Vậy còn anh thế nào. Có lẽ anh đã kịp cất đi một chuyện tình đã xước vào nơi sâu nhất trong trái tim. Nơi mà nó sẽ không bao giờ thấy lại ánh sáng của ngày xưa.
Em khổ sở với những nỗi nhớ thương của mình. Em tìm cách gấp lại những kí ức về anh. Em tìm cách trở về với cuộc sống trước ây khi chưa quen anh. Hằng ngày, em vẫn đi làm, vẫn rong ruổi trên phố, vẫn nhâm nhi những thức uống quen thuộc. Nhưng bất chợt một buổi chiều, tiếng đài rađio trong quán cà phê vang lên. Bản nhạc ấy, khúc tình ca ấy anh hát như vang vọng. Em lại nhớ đến anh! Nhưng nỗi nhớ đã có phần dịu lại.
Em tự nhủ với bản thân mình. Anh đã là quá khứ, em không thể sống mãi vì một quá khứ không thể quay lại. Em cần phải có một cuộc sống mới cho riêng mình. Sống cho em, sống vì em chứ không phải sống vì những nỗi nhớ.
Rồi cũng sẽ có một ngày em dần quên khúc ca anh hát. Và trong tương lai, sẽ có một người mới đến hát cho em một khúc tình ca mới, không còn da diết và buồn nhiều nữa. Sẽ có người mang lại cho em một cuộc sống mới không đau buồn như anh đã từng mang đến cho em.
Và rồi, em sẽ quên được anh!
Chôn chặt kí ức vào trong lòng. Để giọt nước mắt sẽ không phải rơi.
Em chợt thấy. Khúc tình ca buồn. Chắc rằng đã dành cho người khác. Mãi không phải là em.