Đăng bởi - 11/02/2017 | Lượt xem: 628
Mình nhớ ngày đầu tiên đến trường, cậu đã không ưa mình. Cậu nhìn mình bằng một ánh mắt đầy dữ tợn, đầy khiêu khích,...
Mình nhớ ngày đầu tiên đến trường, cậu đã không ưa mình. Cậu nhìn mình bằng một ánh mắt đầy dữ tợn, đầy khiêu khích, thách thức. Mình để ý thấy với mấy bạn khác cậu cười nói thân mật, niềm nở nhưng với mình cậu im lặng không nói một lời ngay cả khi mình đã ngỏ lời trước. Mình cũng không hiểu tại sao cậu lại ghét mình như thế.
Sau này, mình mới hiểu chính mái tóc của mình đã làm cho cậu luôn cảm thấy khó chịu với mình. Cậu không thích những cô gái có mái tóc dài mượt, với những cô gái như thế cậu luôn xem họ như cái gai trong mắt. Đã vậy mà cô giáo lại còn xếp mình ngồi cạnh cậu. Nói thật, khi đó mình cũng không ưa gì với thái độ của cậu, những lúc cậu quay sang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn như thế mình muốn lấy hai tay túm lấy mà vò thật mạnh vào mái tóc tổ quạ của cậu để thỏa mãn cơn bực tức. Lâu dần, mình cũng lần quen với thái độ, ánh mắt của cậu. Đôi lúc, cậu không đến lớp, mình thấy trống vắng, mình cảm thấy hình như có một nỗi buồn vô hình man mác đang phủ lấy tâm hồn. Cậu không còn im lặng với mình nữa, cậu bắt đầu nói chuyện với mình. Những lời nói của cậu thật không dễ nghe tý nào. "Ừ", “Biết cái gì mà hỏi”, “Thôi im đi”, “Lắm chuyện quá”, “Chưa bao giờ thấy ai đáng ghét như thế”…Ừ, cậu nói ghét mình đấy nhưng mình biết thật ra cậu đâu có ghét mình, có khi cậu lại yêu thầm mình đấy chứ. Thế mà lại thật khi tháng sau tớ và cậu cùng làm đám cưới