Đăng bởi Marry Doe - 03/12/2014 | Lượt xem: 635
Duyên số đã đưa em đến bên anh, và cũng chính duyên số ấy đã mang em đi. Mây là của trời, gió cuốn đi tay anh làm sao có thể níu lại.
Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người - đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Bài thơ “Một cõi quên” của Hàn Mặc Tử, vô tình anh thấy trên mạng. Đã bao đêm anh nhớ em, nhớ em những đêm trăng, nhớ em những đêm mưa, nhớ em những đêm lang thang một mình trên từng còn phố cũ.
Mình đã từng yêu nhau bao lâu em nhỉ? Hơn 5 năm. Mình đã chia tay nhau bao lâu em nhỉ? Đã hơn hai tháng. Hai tháng rồi chúng ta mới lại đi bên nhau, vẫn là em đi bên anh, vẫn mùi hương, vẫn bàn tay ngày xưa. Chỉ có điều, bàn tay ấy không còn đan vào tay anh thật chặt những khi đi dạo, mùi hương tóc kia anh cũng chẳng dám gần, bờ môi kia, còn đâu những nụ hôn tạm biệt.
Chính là anh chọn gạt bỏ tình yêu, để thương em một cách đơn thuần nhất. Vậy mà,… nó chẳng đơn giản như anh nghĩ. Bên em, anh rất vui, nhưng cũng rất khó khăn để kìm nén cảm xúc của mình. Anh cố gắng để bàn tay anh không vô thức lại tìm lấy tay em, anh sợ anh lại ôm chầm lấy em từ phía sau, anh sợ miệng ai lại nói ra những lời nói yêu thương như thủa nào, anh sợ con tim anh sẽ chiến thắng lý trí của anh, anh sợ anh sẽ đi sai con đường do chính anh chọn.
Người ta nói tình yêu bắt đầu nhạt khi một trong hai người ngừng cố gắng. Những tháng ngày sống trong suy tư, đau khổ anh nhìn thấy được tất cả em à! Ngày anh nói chia tay, không phải là anh hết yêu em, cũng không phải anh muốn tìm hạnh phúc mới, chỉ đơn giản anh đã quá mệt mỏi, anh muốn tự giải thoát mình khỏi những đau khổ. Sự lạnh lùng em dành cho anh, sự vô tâm,…đau đớn lắm em có biết không?
Mình từng yêu nhau qua bấy nhiêu mùa, trải qua mọi cung bậc của tình yêu, có chăng tình yêu đã cũ. Riêng với anh, tình yêu dành cho em chưa một lần ít đi, chưa một lần phai nhạt. Người ta có câu “một lần bị rắn cắn, ngàn năm sợ dây thừng”, anh cũng vậy, anh yêu em nhiều lắm, liệu em có biết được không. Nhưng anh sợ yêu em, một lần nữa bên em, anh sợ mình sẽ không đủ sức để vượt qua những đau khổ.
Hãy cứ để anh yêu như vầy em nhé! Hiện tại anh chưa thể thương em hoàn toàn được vì lúc này lòng anh vẫn còn rối bời nhìn mưa nhớ em, anh vẫn muốn em về bên anh, vẫn muốn em mãi là của anh.
Anh sẽ sống tốt, em yên tâm. Em cũng vậy, hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc em nhé. Giữ gìn sức khỏe.
Anh viết những dòng này gửi em không có ý gì đâu, chỉ là ngoài kia trời đang mưa, nỗi cô đơn vây quanh.
Anh nhớ em!