Đăng bởi - 28/01/2017 | Lượt xem: 3276
Anh là ánh sáng những ngày đông, xua tan đi màn đêm lạnh giá. Anh là vầng thái dương ấm áp sưởi ấm trái tim em. Bên anh, là tất cả bình yên, là ngập tràn hạnh phúc...
Hơn 2 năm trước...
“Chỉ là bỗng dưng em thấy cô đơn
Giữa phố xá thênh thang đông như hội
Dòng người ấy vẫn bước qua rất vội...
Một nửa cuộc đời ta để lại nơi đâu?”
Em, vẫn thường chạy xe bon bon trên con phố Sài Gòn nhộn nhịp, lang thang trong những buổi dạo phố một mình, hay thỉnh thoảng vùi đầu trong quán quen nào đó, tay nắm chặt một tách cà phê để cảm nhận được hơi ấm giữa nỗi cô đơn... Mối tình đầu 5 năm kết thúc trong hụt hẫng và thất vọng, khiến em chẳng dám đặt cược để yêu ai. Hình như càng lớn, càng trải nghiệm, người ta càng hiểu rõ những nỗi đau, và càng sợ bị tổn thương thêm lần nữa. Em, ngày ngày vẫn tươi cười rạng rỡ, vẫn hẹn hò, gặp gỡ, nhưng chẳng mối quan hệ nào đi đến tận cùng. Nản lòng và mệt mỏi, cứ thế mà thời gian thấm thoát trôi đi...
1 năm trước...
Tình cờ quen anh qua một buổi chuyện trò trên Facebook, 2 người hoàn toàn xa lạ mà em tưởng như đã gặp gỡ tự bao giờ. Suốt 2 tuần liên tục, ngày nào mình cũng nhắn tin, hỏi han nhau như một thói quen. Đến ngày thứ 15, anh ngỏ lời gặp mặt. Em khá bất ngờ, đôi chút ngần ngừ, nhưng cuối cùng đã nhận lời hẹn, tại một quán cà phê gần nhà.
Lần đầu tiên gặp gỡ...
Em nhớ chiều hôm ấy, là một chiều mưa, tiết trời se lạnh. Điện thoại reo, giọng anh trầm ấm: “Anh đến nơi rồi, em đang ở đâu vậy Ngọc?” Bước vội ra chỗ hẹn, em thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh giản dị, vai áo đã bị mưa làm ướt, nhưng nụ cười thật hiền đang nở trên môi. Em nhớ mình đã nói chuyện với nhau rất lâu, cùng nhau đi ăn tối, anh đưa em về và mình lại nhắn tin cho nhau đến tận khuya.
Cứ thế, những cuộc hẹn mỗi ngày mỗi dày thêm, và chỉ một tháng sau lần gặp gỡ đầu tiên, anh ngỏ lời nói yêu em, ngay vào dịp Giáng Sinh. Anh hỏi em: “Hình như mình tiến triển nhanh quá rồi, em nhỉ? Nhưng anh chỉ biết mình muốn bên cạnh em mỗi lúc vui buồn, quan tâm và bảo vệ cho em, chỉ thế thôi em ạ”. Em gật đầu đồng ý, vì em biết rằng, bên anh, trái tim em lại mở cửa tự bao giờ.
“Và anh đến như bao lần ước hẹn
Trong nắng hồng mở cửa trái tim non
Anh dịu dàng làm môi thắm màu son
Anh tha thiết như cây con cần nước”
Đã 2 mùa xuân mình ở bên nhau, em thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì đã tìm thấy nhau, anh ạ. Em muốn cùng anh tay nắm chặt tay trên mỗi chuyến hành trình. Em muốn chậm rãi cùng anh bỏ lại phía sau lưng tất cả: những chật chội ngày thường em và anh đang hàng ngày đối diện, những mệt mỏi và muộn phiền của tháng ngày quẩn quanh cơm áo gạo tiền, để an tâm lên đường “cho chuyến hành trình không vội vã": hành trình tình yêu của đôi ta.
Anh ơi, cám ơn anh vì đã đến, cám ơn anh vì đã yêu em. Anh là ánh sáng những ngày đông, xua tan đi màn đêm lạnh giá. Anh là vầng thái dương ấm áp sưởi ấm trái tim em. Bên anh, là tất cả bình yên, là ngập tràn hạnh phúc...
“Anh đến bên ấm nồng từ ánh mắt
Thật lặng trầm mà khiến giá băng tan
Không ồn ã nhưng tình lớn miên man
Em chỉ biết có anh là tất cả”
Chúng ta vẫn thường tự hỏi: Hạnh phúc ở nơi nào? Đi trên con đường nào để kiếm tìm hạnh phúc? Nhưng hình như, hạnh phúc không ở nơi xa xôi nào đó, mà chính là con đường chúng ta đang bước đi. Hạnh phúc không ở tương lai, hạnh phúc chính là hiện tại. Hạnh phúc là mỗi sớm mai thức dậy, ta có ai đó để yêu thương, ta có ai đó để chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Hãy nắm bắt hạnh phúc và trân trọng nó khi còn có thể. Cuộc sống không chỉ là những cuộc chạy đua vội vã, đến hết hơi để rồi kiệt sức. Cuộc sống cần lắm những khoảng lặng để tận hưởng và tri ân, để yêu thương và trân quý, để biết cuộc sống này, ý nghĩa đến nhường nào...