Đăng bởi Marry Doe - 18/11/2014 | Lượt xem: 1638
Cuộc đời là một chuyến đi dài.Có khi nào trên những chuyến đi dài, mình ngoảnh đầu nhìn lại chặng đường đã đi qua để dừng chân, ngồi nghỉ, ngắm nhìn và tiếp tục bước đi ...
Tôi có một người chị gái, người mà mọi người vẫn thường ngưỡng mộ có một cuộc sống gia đình viên mãn. Nhưng có ai biết ngày xưa, anh chị cũng phải vất vả lắm mới có được sự đồng ý của mọi người trong gia đình, rồi lo cho cuộc sống với những đứa con, một gia đình lớn.
Ngày cưới anh bảo : “ Cô dâu của anh à- vợ anh à, anh không biết quãng đường mình đi cùng nhau là bao xa, tất nhiên là anh muốn càng xa càng tốt và anh luôn muốn quãng đường sau này, có em ở bên anh cùng anh bước tiếp quãng đường xa xa phía trước nhé. Tương lai mình anh có thể là bất ổn nhưng tương lai của chúng mình thì anh tin tưởng lắm, em yêu à.”
Ngày chị lên xe hoa, chồng chị- người đàn ông chị dành tình cảm trong suốt 4 năm đại học, 2 năm đi làm giờ đây đã là người cùng chị vượt qua sóng gió của cuộc đời. Chị vẫn bảo yêu anh là một điều hạnh phúc nhất. Dẫu lúc đó cuộc sống của anh chị vẫn còn nhiều khó khăn lắm nhưng anh chị vẫn quyết định cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình.
Tôi vẫn nhớ lúc tôi còn học cấp 3, chị với anh bắt đầu tổ chức đám cưới. Gia đình anh không phải là khá giả gì nhưng chị yêu anh tình yêu chân thành, anh chị vẫn quyết định sau khi lấy nhau sẽ về ở cùng với bố mẹ anh chứ không ra ngoài ở riêng như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Một phần vì kinh tế hai anh chị còn khó khăn, một phần chị muốn được ở cạnh bố mẹ chồng để chăm lo cho hai cụ lúc về già.
Chị vẫn nhớ ngày yêu anh, anh bảo chị là : “ Một người nhạy cảm với trái tim cô đơn, là người sống nội tâm, em có thể cười cười nói nói nhưng cũng có thể khóc khi xem một bộ phim, tỉnh giấc bật khóc vì những cơn ác mộng.”
Anh bảo : “Có những lúc anh dường như có thể thấy được em chỉ cần một bàn tay nắm là giữ chặt không buông. Anh rất vui vì anh nắm tay em đúng lúc để người may mắn đó là anh.”
Anh bảo chị là người hay dỗi. Đôi khi dỗi vì lên fây búc có một cô đồng nghiệp gửi lời cảm ơn đến anh đã giúp đưa cô ý về nhà vào cái ngày xe cô bị hỏng. Cái thời buổi mà fây búc ầm ầm ra đấy chỉ là tiện đường giúp thì cũng giúp rồi lại còn cảm với chả ơn, đến là bực mình. Lúc đấy thay vì bực mình anh lại cười : “Anh biết người yêu anh hay ghen rồi, sau này kể cả có là một bà cụ cần anh giúp nhưng cứ hễ là con gái anh sẽ ko giúp ko giúp được không em. Anh sẽ bảo họ anh là người đã có vợ, có cần bảo thêm vợ anh là người hay ghen nữa không em?” . Những lúc anh nói chuyện nửa đùa nửa thật ý, chị lại phì cười mà không buồn giận anh nữa.
Rồi ngày cưới, không phải là đám cưới như mơ của hoàng tử và công chúa, không phải sống trong một tòa lâu đài như hồi nhỏ trẻ con chị vẫn thường mơ mộng. Đám cưới của anh chị giản dị ấm cúng với vài mâm cơm với bạn bè, họ hàng. Anh chị cũng chỉ chụp vài kiểu ảnh cưới làm kỉ niệm. Cũng không có một kỳ nghỉ trăng mật mà bất cứ cô dâu nào mong muốn mà trở về nhà chồng ngay sau đó. Chị hiểu sau đám cưới anh chị còn nhiều chuyện phải lo lắm nên hai anh chị bảo nhau cần phải tiết kiệm để cưới nhau về không phải lo đi trả nợ. Chị vẫn nhớ ngày cưới nhau trời trong, mây trắng chị với anh tay trong tay đứng trước gia đình, họ hàng trao cho nhau nhẫn cưới. Anh nói thì thầm vào tai chị : “Em yêu bây giờ anh chưa thể cho em một đám cưới như em mong đợi nhưng sau này anh sẽ cho em cả tương lai một gia đình hạnh phúc mà anh tin là có em ở bên anh sẽ làm được.”
Chị khóc, nước mắt hạnh phúc. Chị hiểu có được một người hiểu chị như anh là một niềm hạnh phúc biết bao, chị tin sau này người đàn ông này- người chồng chị chọn sẽ là người cha tốt cho những đứa con thân yêu.
Hoa trong ngày cưới là tự tay chị chọn, ,chị cắm. Thiếp cưới của mình là chị với anh cùng một người em họ tự tay thiết kế. Chị bảo đám cưới chị muốn tự tay làm những việc mà mình có thể làm để sau này nhớ lại, mình sẽ cảm thấy để đến được với nhau, xây dựng một mái ấm khó khăn là thế, mình sẽ biết trân trọng và giữ gìn gia đình nhỏ này hơn.
Đã 3 năm kể từ ngày cưới, bên cạnh chị trong gia đình ấm cúng có bố mẹ chồng, có cả đứa cháu trai xinh xắn mà gia đình yêu quý, chị hạnh phúc và thấy làm may mắn khi ngày ấy đã chọn anh. Sau 3 năm anh chị mới có một cuộc sống ổn định khá giả hơn, ngày hôm nay kỉ niệm ngày cưới, chị lặng lẽ chuẩn bị cho anh một món quà, một tấm ảnh anh của 3 năm về trước và anh của bây giờ, bên cạnh một gia đình- món quà chị muốn tặng anh là gia đình mà chị và anh đã nỗ lực cùng nhau vun đắp. Chị cũng chuẩn bị món ăn mà anh thích ăn nhất, món bánh xèo, phở cuốn- món ăn đơn giản nhưng anh ăn lúc nào cũng thấy thích. Còn anh, xong công việc anh về sớm mua hoa tặng vợ yêu một món quà- một chiếc váy màu đỏ rất đẹp. Anh thì thầm vào tai chị bảo: “ Vợ anh thích màu đỏ, anh thấy em mặc màu đỏ lúc nào cũng đẹp, hãy luôn vui vẻ, cười tươi rạng rỡ và làm người vợ tốt và người mẹ hiền của những đứa con của chúng mình em nhé.” Hôm đấy gia đình lớn của anh chị có một bữa ăn thật vui vẻ và ấm cúng, hạnh phúc ở bên nhau