Đăng bởi Marry Doe - 15/07/2014 | Lượt xem: 1689
Khi mờ sương còn phủ nhẹ lớp áo mong manh trên những chiếc chuông màu tím của khu vườn. Tôi đã chờ em mở cửa. Có lẽ em ngạc nhiên, như những gì xảy ra ngày hôm qua vậy. Có lẽ em cũng suy nghĩ nhiều và có lẽ sẽ hận tôi đến phát khóc...
"Có những nỗi buồn hằn sâu lên mắt người
Có những vết thương còn mang đến bao giờ?"
khi sự im lặng tồn tại trong tâm hồn của hai con người nghĩa là họ đang lặng lẽ quay lưng!
---------------------------------------------------------------------------------
Những năm tháng trôi qua là một dãy ký ức miên man kéo dài vô thời hạn, dù có đi ngược hướng nhau, thì miền ký ức của cả hai luôn tồn tại, có chăng là sự che lấp bằng một hình hài mới cùng những ký ức mới...
Hơn một lần tôi làm tổn thương người con gái ấy, khi ngọn lửa yêu thương đang chập chờn nơi con tim nhỏ bé. Vậy mà chỉ một câu nói của tôi đã vô tình thổi tắt những gì nhen nhóm.
"Sao cậu không tìm một ai đó để yêu hả Đăng Dương? Phiphi thế nào? Minh Quân hỏi một câu làm tôi phải cười phào.
"Làm gì mà yêu đương được với Phiphi, chúng tôi chỉ là bạn thân mãi mãi không thể thoát được cái vòng tròn tình bạn. Tình bạn và tình yêu chỉ cách nhau một bước chân, có thể sóng đôi, hoặc mãi không thể nào kịp bước. Tôi và Phiphi là như thế!"
Tôi không nghĩ rằng vì câu nói vô tình ấy, tôi đã làm Phiphi lặng rơi nước mắt. Con người mạnh mẽ ấy đã vùng vẫy trong miền cảm xúc của mình chỉ vì câu nói của tôi.
Nếu không có buổi tối trời mưa tầm tả, khi rặng liễu non không che nổi những hạt mưa trên đầu, tôi và Phiphi tay trong tay chạy vòng hết cung đường nhỏ, ánh sáng mờ ảo cùng những sợi mưa lơi lơi, màu tím của khu vườn Cát Cánh trở nên lung linh huyễn hoặc.
Cái lạnh làm hai con người trở nên gần nhau hơn. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ Phiphi như thế, từ mọi góc nhìn, từ mọi phía, từ tư cách của một người... không phải bạn thân!
Vòng tay tôi đặt gọn vào con người nhỏ bé ấy, ngoài hiên mưa vẫn rơi... đó là một ngày mưa mùa Hạ!
Những chiếc hôn nhẹ nhàn đặt lên bờ môi người đối diện, trong giây phút ấy tôi nghĩ rằng cái vòng tròn khép kín đã rạn một vết nứt. Tôi chẳng nói gì và cô ấy cũng lặng im... lặng như bầu trời ngoài ô cửa sổ.
Tôi về nhà với những gì không yên ắng, thao thức và nghĩ suy về những chuyện vừa mới xảy ra! Đó có phải là cảm giác thật? hướng hai trái tim về cùng một góc! Không đâu!
Khi mờ sương còn phủ nhẹ lớp áo mong manh trên những chiếc chuông màu tím của khu vườn. Tôi đã chờ em mở cửa. Có lẽ em ngạc nhiên, như những gì xảy ra ngày hôm qua vậy. Có lẽ em cũng suy nghĩ nhiều và có lẽ sẽ hận tôi đến phát khóc!
"Anh... Anh chỉ muốn nói với em một điều, hôm qua hôm qua anh... anh không phải là anh. Giữa chúng ta mãi không thể vượt qua cái vòng tròn tình bạn em nhỉ!"
Em lặng yên không nói chỉ nhìn tôi với đôi mắt long lanh... uhm! em biết rồi... Anh về đi... về... đi...
Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, em là em và tôi vẫn là tôi, chỉ có điều hôm nay là ngày đặc biệt, ngày em cho tôi gặp một người sẽ là quan trọng với em. Tôi thấy mình không được vui, lòng tôi hơi nhói trước câu mở lời của em hôm ấy. Những cuộc nói chuyện của chúng tôi sau này luôn có sự xuất hiện của Du Thiên.
Một ngày mưa khi điện thoại reng là em gọi! Một người phụ nữ trung niên đáp lời... Vâng cháu đến ngay.
"Sao em lại uống nhiều như vậy?"
"Sao anh biết em ở đây mà đến?"
"Thấy em say mèm nên cô chủ quán gọi điên thoại cho anh. Sao em lại lưu có Chữ "Anh" như thế, chắc cô ấy nghĩ anh là... nên ..."
"Anh đến rồi thì cùng uống đi! "
Những ly rượu như thôi miên làm em trở nên một người khác.
"Anh có biết rằng em thích anh không? vì sao giữa chúng ta lại không thoát khỏi cái vòng tròn tình bạn vì sao anh lại... "
Một ngày, hai ngày,...nhiều ngày lướt qua...
"Em có chuyện muốn nói với anh. Thật ra em thật sự thích anh, đó không phải là đùa, nhưng vì khoảng cách đôi ta quá lớn, bước chân em không thể nào đuổi kịp bước anh để cùng anh sánh bước. Anh không cần phải lo lắng và suy nghĩ về nó nữa. Tình cảm ấy đã quá khứ rồi, bây giờ cạnh em đã có Du Thiên. Em nghĩ rằng đã đến lúc hai ta phải lặng lẽ quay lưng với quá khứ để hiện tại được bình yên anh nhé...
Tôi cảm thấy nghẹn và tim như loạn nhịp khi em nói "tình cảm ấy đã là quá khứ rồi".
Tại sao tôi lại cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Suốt cả đêm tôi không ngủ, vì sao bao năm qua tôi lại vô tâm và cho rằng mình hiểu người con gái ấy, vậy mà đã hơn một lần tôi vô tình làm người ấy khóc vì tôi, và càng đau hơn khi chính tôi đã làm mất đi tình cảm ấy, giá như...
Tại sao tôi lại để thời gian trôi đi, để giờ đây ngồi nói hai chữ giá như!
Tôi có thể hiểu cảm giác yêu thương thầm lặng như thế nào, nó oằn oại con người ra sao, nó làm tổn thương và lấy nước mắt nhiều đến mức nào. Nhưng tôi khác Phiphi, em còn can đảm nói ra tình cảm của mình như thế nào, còn tôi chỉ có thể nhìn thời gian trôi và chôn chặt lòng mình cùng mối tình câm lặng... Để một ngày nhìn em tay trong tay trong chiếc váy trắng tinh long lanh như hạt ngọc mà bàn tay tôi đã không nắm giữ.
L.B