- Khi nào mình sẽ chia tay anh nhỉ?
- Ngày mai.
Kèm theo câu trả lời là nụ cười hóm hỉnh nhưng rất chân tình của anh..
Con bé này hay hỏi anh cái câu dở hơi đó mỗi khi anh và nó ở bên nhau. Cứ được nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hết tình yêu của anh dành cho nó là nó lại hỏi cái câu ngớ ngẩn đó.
- Gấu khùng, em đói không?
- Có! Em đói lắm 'tồng" ơi! Em muốn ăn trứng chiên! Em muốn uống Pepsi! Hức hức... - Lại mè nheo nữa rồi. Anh cười.
- Ừ, vậy dậy đánh răng đi rồi chồng chiên ốp-la cho ăn nha!
- Dạ!
Mỗi sáng thức dậy, chỉ cần có anh bên cạnh là nó lại tí tỡn như vậy. Hahaha... Ai biểu anh lúc nào cũng ở xa nó. Tình yêu 3 năm được lâu bền nhờ những tin nhắn điện thoại, những cuộc gọi skype và chặt chém nhau trên facebook. Vậy mà cứ yêu nhau hoài. Mà có lẽ vì thường xuyên ở xa nhau nên những khi có thời gian gần gũi, 2 con người đó cứ quấn quýt lấy nhau mãi không muốn rời!
Bao nhiêu sóng gió qua đi là bấy nhiêu tình cảm con bé và anh dành trọn cho nhau. Trân trọng nhau. Và hứa với nhau sẽ không dễ dàng buông tay nhau. Vậy mà...
- Anh nè, 3 ngày nay anh lạ lắm. Có chuyện gì anh cứ nói với em. Có phải Mẹ anh không thích em? - Tin nhắn em gửi đi và hồi hộp chờ đợi...
- Ừ, Mẹ không thích em. Chuyện của mình sẽ không có kết quả đâu em. Anh thương em nhưng anh không muốn làm Mẹ buồn. Nếu sau này có cưới nhau đi nữa thì làm sao gia đình có thể hạnh phúc khi Mẹ chồng-Con dâu như vậy. Có lẽ em hiểu điều anh muốn nói. Anh xin lỗi em!
- Em hiểu rồi... Anh không cần phải xin lỗi. Anh đâu có lỗi gì đâu...
- Mình dừng lại đi em. Nếu đã không có kết quả thì kéo dài chỉ càng làm khổ cho em. Anh không muốn!
- Nếu chia tay, lần này hãy đợi đến khi mình gặp nhau. Nói trực tiếp với em rằng anh muốn chia tay. Ít ra em còn có thể nhìn thấy anh.
- Ừ, Anh cũng muốn gặp em.
Trái tim em đau. Trái tim anh quặng thắt.
Anh sinh ra trong một gia đình nề nếp, truyền thống nếu không phải nói là khá phong kiến. Em thì mất gia đình từ khi lên 10. Độc lập, mạnh mẽ nhưng thực ra lại rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Lối sống của em hiện đại, luôn phá cách và không có một lề lối nào có thể bao lấy em.
Tính em thích tự do bay lượn. Anh thì thích ổn định và hướng về gia đình. Em...không có cái "GIA ĐÌNH" để hướng tới...
Từ sau khi Ba mất, anh về quê đi làm và tiện thể chăm sóc Mẹ già. Năm nay anh 24.
Em 22, cái tuổi đời non nớt, thiếu tình yêu thương 12 năm, có lẽ vì vậy nên không ai chỉ em về nhà người khác phải như thế nào mới lấy lòng họ được. Em cứ vô tư về đám giỗ Ba anh, loay hoay phụ cái này, dọn cái nọ. Cả ngày cũng chẳng ăn uống được bao nhiêu. Em không than thở, không cố gắng lấy lòng ai cả. Chỉ đơn giản xem gia đình anh như gia đình mình và phụ được gì thì phụ. Em ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần em là chính em thì không có gì phải ân hận. Nhưng em đã sai...
Mẹ anh, bà ấy không thích em mặc quần short, không thích em suốt ngày cứ dính lấy anh, không thíchem ngủ chung với anh... Mặc dù sự thực là anh cố gắng thuyết phục em đến ngồi chung với anh, nói chuyện với anh em trong nhà anh dù em cứ nhút nhát từ chối và ngồi rửa chén mải miết. Mặc dù cả ngày em đều ăn mặc lịch sự, chỉ sau khi dọn dẹp xong xuôi hết, tối ra đường đi gặp đám bạn em mới thay cái quần đùi để đi cho thoải mái. Mặc dù mình chỉ nằm nói chuyện với nhau trong phòng anh tầm 3 tiếng trước khi em đón chuyến xe khuya lên lại thành phố... Me anh chắc chẳng quan tâm mình đã yêu nhau bao lâu, khó khăn như thế nào đâu, phải không anh?
Đêm đó, sau khi anh nhắn tin cho em biết sự thật, em đã âm thầm nằm khóc. Khóc trong sự xa cách, trong tình yêu ghẻ lạnh của anh. Tim em như muốn vỡ tan ra từng mảnh, từng mảnh. Lồng ngực em thặt chặt lại... Em không hiểu mình có thể làm nữa...
Anh thì tìm tới men say. Liên tiếp 3 ngày anh cứ uống và uống. Uống hoài mà không thể say được. Anh thấy mình vô dụng. Thấy mình chẳng ra gì. Không bảo vệ được người con gái anh yêu thương... Anh biết giờ này cô ấy đang đau lòng, đang khóc ở nơi xa xôi nào đó, nhưng anh chẳng thể đến gần để ôm ấy cô ấy, để có thể nói với cô ấy anh sẵn sàng hy sinh tất cả để có em bên cạnh. Anh không thể! Ba anh mất, giờ anh chỉ còn có Mẹ. Anh không thể bất hiếu để Mẹ phải đau lòng... Anh không thể! Anh chưa làm gì báo hiếu cho Mẹ, anh không thể phụ công sinh thành như vậy được. Ba anh sẽ không muốn điều đó. Anh thương Cô ấy. Cô ấy là người con gái anh yêu nhất trên đời, nhưng...Ông Trời muôn anh phải làm thế nào đây????!!!! Anh âm thầm khóc trong lòng. Nhìn hình cô ấy mà lòng anh rỉ từng giọt máu. Anh đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy, và giờ... Anh vứt bỏ Cô ấy. Anh thật khốn nạn. Anh là thằng khốn nạn nhất trên đời này!!!
Cô ôm lấy trái tim, nằm gập người, cố gắng để lấp đầy sự trống trãi trong lòng, nước mắt đầm đìa, Cô nhắn tin cho anh: "Chồng à, Vợ không muốn chia tay... Thật sự không muốn."
"Anh xin lỗi. Anh không thể là đứa con bất hiếu."
" Chồng à, Em nhớ anh... Đừng bắt em xa ck, đựơc không?
Bây giờ Mẹ không thích em nhưng em sẽ cố gắng tốt hơn để Mẹ thích.
Anh đừng đẩy em đi như vậy. Em buồn lắm...
Chỉ cần nghĩ tới vòng tay từng ôm em sẽ ôm một người con gái khác là tim em lại đau nhoi. Em không muốn... Đừng đối xử với em như vậy, xin anh!"
- Không có kết quả đâu em à. Gia đình anh, anh là người rõ hơn ai hết. Anh cũng như em, thà phụ tình chứ không phụ gia đình. Anh đã suy nghĩ mấy ngày nay, phải nói ra những lời này đối với anh không phải dễ. Thời gian còn dài, bây giờ dừng lại sẽ tốt cho cả hai. Thời gian sẽ lấp dần vết thương. Anh sẽ giữtình yêu này ở mãi trong tim và em mãi là người con gái anh yêu nhất trong cuộc đời này! Anh xin lỗi! Chỉ mong em hiểu cho anh.
Em hiểu chứ... Em hiểu anh là người như thế nào.. Hiểu vì sao anh làm như vậy. Em sẽ không trách anh đâu, nhưng sao em đau lòng quá chồng à... Em yêu anh nhiều như vậy, vẫn không đủ để Mẹ anh có thể cảm nhận được hay sao?! Tình yêu này, em phải cất ở đâu đây anh? Trái tim em như muốn vỡ tung ra! Em nhớ anh đến cồn cào. Nhớ anh muốn điên lên được! Anh nói em phải làm sao đây???
Bóng anh to lớn, ôm lấy em, ấp áp, hiền hòa... Bàn tay to khỏe, bờ vai vững chắc... Chỉ có ở bên anh mới mang lại cảm giác hạnh phúc đó. Em đã nghĩ anh là bến đỗ của cuộc đời, thậm chí mình từng ngu ngơ đúa với nhau rằng sau này sẽ sinh ra 1 trai 1 gái. Con gái sẽ giống em, xinh xắn, dễ thương, da trắng, mũi cao, và...hông được có lông nhiều giống anh. con trai thì khuông mặt giống em còn cơ thể thì giống anh để luôn khỏe mạnh. Mình bên nhau, dự tính và ước mơ... Rốt cục thì...đièu mình không ngờ nhất lại xảy ra.
Yêu xa vốn đã mong manh, lạnh lẽo. Giờ thì thực sự chỉ còn 1 mình em. Dù có quay đầu lại, cũng không còn nhìn thấy anh. Mùa đông năm nay...Em đau.