Đăng bởi Marry Doe - 06/08/2014 | Lượt xem: 9180
"Liệu bây giờ anh nói anh muốn cưới em thì có còn kịp không em?"
Nằm xem phim Hàn Quốc đến cảnh chàng nhân vật chính quỳ gối, giơ chiếc nhẫn về phía cô bạn gái xinh đẹp và ngỏ lời cầu hôn: "Em đồng ý làm vợ anh nhé?" Em quay sang hỏi chồng: "Hồi trước chồng cầu hôn em như thế nào chồng nhỉ?" Chồng tếu táo: "Chưa kịp cầu hôn em đã nhảy bổ vào chồng rồi mà". Ôi! Hình như vợ chồng mình không có bước cầu hôn thì phải.
Còn nhớ hồi mình mới quen nhau, anh làm Quy Nhơn còn em Hà Nội. Một khoảng cách quá dài, quá khó để nghĩ đến một ngày sẽ có nhau phải không anh? Em chỉ dám xem anh như một người anh, một người bạn cùng cảnh xa quê để rồi có thể chuyện trò, tâm sự với anh một cách thoải mái, tự nhiên qua điện thoại suốt ngày mà không biết chán. Không chỉ có em mà anh cũng vậy, anh hồn nhiên kể hết những chuyện yêu đương, này nọ của mình với cô em gái nhỏ là em. Ngày nào không thăm hỏi, tỉ tê, chọc ghẹo nhau qua điện thoại là thấy thiêu thiếu, kém vui. Nghĩ lại ngày đó thấy vui quá anh Mỗi ngày cứ qua đi như thế rồi chúng mình đã yêu nhau từ lúc nào không hay. Em hạnh phúc với cái tình yêu ấy lắm nhưng vẫn biết rằng nó quá mông lung, vô định. Em từng muốn dừng lại, từng muốn lảng tránh và em đã từng hỏi anh: “Ta yêu nhau làm gì khi biết rằng không thể đến được bên nhau?”. Nhưng anh không như em, anh vẫn luôn tin tưởng rằng tình yêu anh và em sẽ vượt qua được tất cả. Anh đã vạch ra những kế hoạch, dự định tương lai cho hai đứa mình. Em càng thấy tin và yêu anh hơn bởi em thấy ở anh một người đàn ông dám nghĩ, dám làm, không như những người mà em đã từng quen trước đó. Em đã mơ về một tương lai có anh và em trong khi cả hai đứa vẫn ở hai đầu xa tít tắp, những yêu thương, nhung nhớ chỉ gửi trao nhau qua điện thoại, qua facebook. Đứa bạn thân em biết chuyện bảo em thật là viển vông.
Rồi anh thông báo tháng 6 anh sẽ về phép 1 tháng, sẽ lên nhà em thưa chuyện với bố mẹ và xin phép cho anh đi lại (Nhà hai đứa mình cũng cùng tỉnh nhưng cách nhau đến tận hơn 150 cây số). Em vui mừng lắm, suốt gần một tháng trời cứ hồi hộp mong ngóng ngày anh về. Nhưng cuối cùng anh lại nói đợt này anh không về được. Khỏi phải nói em đã buồn và hụt hẫng thế nào. Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu bởi những ngày sau đó em có cảm giác như anh không còn hứng thú khi nói chuyện với em nữa. Có một cái gì đó buồn bã, chán nản trong anh. Em hỏi, anh không nói gì cả. Em linh cảm có chuyện gì đó không hay. Rồi dần dần anh lảng tránh, hạn chế nói chuyện với em, có nhiều khi em gọi anh cũng không hề bốc máy, một điều chưa từng có trước đây. Lần đầu tiên em biết được tại sao yêu nhau qua điện thoại là viển vông, là không nên. Chỉ cần thay số, thế là hết liên lạc, hết yêu đương, không còn biết được người kia đang ở đâu, đang thế nào nữa. Em vốn là một đứa tự ái rất cao, dù còn yêu anh nhiều nhiều lắm nhưng với thái độ đó của anh tự em đã nhắn tin cho anh rằng sẽ chấm dứt tất cả. Anh không một lời hối đáp, một câu giải thích, phân bua. Anh im lặng làm con tim em thêm đau, em hụt hẫng, mất phương hướng. Em tự trách mình đã quá tin vào thứ tình yêu viển vông, đã quá tin vào những gì anh hứa. Vậy nhưng từ sâu thẳm trái tim em vẫn yêu anh nhiều lắm.
Bình thường ngày nào cũng chuyện trò với nhau khi rảnh, khi nhớ nhưng giờ nhớ anh em muốn gọi để được nghe cái giọng nói quen thuộc của anh nhưng không thể vì chính em đã chủ động nói lời chia tay và nếu em có bỏ đi cái tôi để hạ mình gọi cho anh chắc gì anh đã bốc máy. Em đau khổ vì nhớ anh, vì cảm giác bị lừa dối, bỏ rơi. Em đã khóc rất nhiều. Có nhiều khi đang ngồi ăn cơm chợt nhớ đến anh, nước mắt em lại trào ra, em phải giả vờ như chạy đi lấy cái gì đó để che dấu mọi người. Em đã chờ mong một tin nhắn, một cuộc gọi từ anh để biết được lý do vì sao anh bỗng nhiên lại như thế nhưng vô vọng. Cái cảm giác bỗng nhiên bị chối bỏ không một lý do làm cho em càng thêm mệt mỏi.
Suốt 1 tháng trôi qua trong buồn bã như thế và em cũng đã chuyển công tác về làm gần nhà chứ không làm ở Hà Nội nữa. Rồi một hôm, có bà cô đến chơi và có ý làm mối cho em một người đàn ông giàu có hơn em mười mấy tuổi, đang muốn lấy vợ. Người ấy có công ty, có nhà cửa, xe cộ đàng hoàng. Nếu đồng ý, em chẳng phải lo gì về kinh tế nữa cả. Sẵn đang buồn và hận anh, em đã đồng ý gặp mặt người ấy. Và qua nhiều lần anh ta đến nhà em chơi, em thấy tính tình và cách sống cũng có thể chấp nhận được. Em đã nghĩ sẽ chấp nhận lấy người ấy để quên anh, để anh phải hối hận, bây giờ chưa yêu thì lấy nhau về sẽ cố để mà yêu. Em cho phép người ta qua nhà em chơi, nhưng chưa một lần em đồng ý đi chơi đâu cùng với người ấy. Bởi vì em không có cảm xúc. Nhưng mặc kệ, em sẽ lấy, mục đích chỉ là để quên anh. Rồi đột nhiên một ngày anh lại gọi cho em, gọi rất nhiều lần nhưng em không hề bốc máy bởi vì em đang rất giận anh và em sợ nếu em nghe thấy giọng anh thì mọi quyết tâm trong em sẽ tan biến hết. Em không muốn đau khổ thêm một lần nào vì anh nữa. Không gọi được cho em, anh gọi cho cô bạn thân của em và nghe cô ấy nói em sắp lấy chồng. Em chỉ nghe cô ấy kể lại như thế và nói rằng anh hỏi rất nhiều về em. Vào facebook, em thấy tin nhắn của anh. Anh xin lỗi và bảo anh làm như thế là vì anh không muốn em phải khổ vì anh. Bố anh vừa bị bệnh, nhà lại hoàn cảnh nên tắt cả trông mong vào anh hết. Còn em sống trong sự bao bọc, nhàn nhã từ nhỏ anh sợ em sẽ khổ nếu như chấp nhận đến với anh. Em đã không trả lời tin nhắn đó của anh. Em cố không muốn biết thêm gì về anh nữa.
Người ta đã đi xem ngày cưới và bảo tháng 10 này cưới không tốt lắm, ra tháng 2 cưới thì sẽ tốt hơn. Em chỉ muốn cưới thật nhanh, không cần biết tốt xấu nhưng người ta là dân làm ăn nên cũng kiêng kỵ lắm, bảo sẽ đi xem lại vài chỗ nữa xem như thế nào. Em chợt nản, sao không có cái gì theo ý mình hết cả. Khi ấy là đầu tháng 9. Sau bao nhiêu cuộc gọi, tin nhắn gửi đến em nhưng không có hối đáp. Một hôm vào cuối tháng 9, anh nhắn cho em bảo anh đang về phép và muốn được gặp lại em một lần cuối. Em chợt nhớ lại những ngày mong chờ anh về phép trước đây rồi bỗng khóc òa trong hờn tủi. Giờ đây anh đã về và ở đang ở rất gần em, vậy mà em chẳng thể gặp được anh sao? Tình yêu dành cho anh trong em lại hiện về mồn một. Em cũng muốn được gặp anh, được đấm vào mặt anh một cái thật đau để trút hết những buồn đau, uốt hận đang chất đầy trong em bấy lâu nay. Nhưng chẳng lẽ, em lại phản bội lòng tốt, sự tin tưởng của người mà em đang định lấy làm chồng để đi gặp anh sao? Không sao, mình chỉ gặp mặt anh một lần thôi, sẽ nói hết tất cả để lòng nhẹ nhàng mà ra đi. Em đã tự nhủ mình như thế.
Và rồi em đã gặp anh. Nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt đứng trước mặt em, bao nhiêu uất hận trong em như tan biến hết, nước mắt em cứ thế tuôn rơi. Anh chạy lại ôm chặt lấy em một lúc lâu rồi nói: "Liệu bây giờ anh nói anh muốn cưới em thì có còn kịp không em? Hãy đồng cam cộng khổ với anh em nhé! Anh không bao giờ muốn đánh mất em." Em khóc nấc lên rồi vòng tay ôm lấy anh thật chặt, thật lâu như sợ anh sẽ tuột khỏi tay em thêm một lần nữa. Với em lúc đó chỉ còn có anh. Em biết em yêu anh nhiều lắm, chỉ có ở bên anh em mới thực sự hạnh phúc. Em đã nói: "Chỉ cần được ở bên anh, vất vả mấy em cũng chịu được".
Thế là chúng mình đã quyết định đến với nhau. Em đã lấy can đảm để trực tiếp nói lời xin lỗi với người ấy. Anh ấy dù buồn nhưng vẫn hiểu và cầu chúc cho chúng mình được hạnh phúc.
Giờ đây, sau gần 2 năm cưới nhau kết quả tình yêu của chúng mình là một cún con vô cùng đáng yêu. Cuộc sống không tránh khỏi những vất vả, lo toan nhưng bằng tình yêu của chúng mình đã dần vượt qua được tất cả. Em tin rằng mình đã đúng khi quyết định đến với anh. Giờ nghĩ lại thì lời anh hỏi em lúc đó có thể được xem là "lời cầu hôn ngọt ngào " duy nhất của anh đấy chồng nhỉ?
>>> Đăng kí làm Cộng tác viên Marry – Marry.vn tại đây