Đăng bởi Marry Doe - 11/09/2018 | Lượt xem: 1206
Nếu coi cuộc đời là một bản nhạc, thì tuổi thanh xuân chính là phần điệp khúc. Và… may mắn của cuộc đời tôi chính là gặp được anh trong thời khắc quan trọng nhất.
Nắm chặt tay anh tới cuối con đường
Trong cuộc đời mỗi người đều sẽ trải qua ba lần yêu, mối tình đầu da diết cho bạn tận hưởng cảm giác ngọt ngào, mối tình thứ hai dạy bạn cách yêu và cách đau, và mối tình cuối cùng an toàn và thích hợp để sống hết cuộc đời. Còn đối với tôi, cả ba lần ấy tất cả đều mang tên “Anh”.
Khi còn học trung học, tôi cũng giống như bao cô gái bình thường khác, ước mơ về một tương lai tốt đẹp là thi đỗ đại học, tìm được cho mình một chàng bạch mã hoàng tử kết hôn rồi sống với nhau đến trọn đời trọn kiếp. Nhưng tất nhiên, đời không như là mơ.
Năm lớp 11, lần đầu tiên tôi biết đến hương vị của tình yêu thì mới thấm biết bao khó khăn, chông chênh trong tình yêu ấy. Gặp nhau và quen biết nhau vì học chung một lớp ở trường cấp ba,thế nhưng tôi và anh hiếm khi có cơ hội trò chuyện, đơn giản bởi vì cả hai đều ít nói.
Thế nhưng không ai tránh được những sắp đặt của số phận, trong lần đi chơi dã ngoại với lớp, tôi vô tình ngồi sau xe anh, từ những ngại ngùng ban đầu đến những câu chuyện kể tưởng như không có hồi kết chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Và rồi, từ những quan tâm, những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, tình bạn dần dần chuyển thành tình yêu như thế.
Chỉ cần là mình cùng nhau
Tình yêu của chúng tôi cứ ngây ngô, đơn thuần và lặng lẽ trôi cho đến năm cuối cấp. Anh và tôi định hướng về hai con đường khác nhau, những cuộc trò chuyện trở nên thưa thớt dần bởi ai cũng bận rộn hơn với bài vở, với kỳ thi quyết định tương lai. Vậy nên, tình yêu của tôi và anh cũng không vượt qua được khoảng cách.
Tôi xuống Sài Gòn học trong khi anh vẫn ở quê vì bố mẹ của anh không đồng ý cho anh lập nghiệp ở xa mà ở lại phát triển công việc của gia đình. Xa nhau, mệt mỏi với những nhớ nhung, chẳng được bao bọc như khi ở nhà, hai người quyết định chia tay.
Yêu xa không đơn thuần chỉ là khoảng cách
Trải qua những năm tháng không ở bên cạnh nhau, ai cũng có những mối quan hệ mới. Thế nhưng, trong suốt bốn năm đại học, anh vẫn nhẹ nhàng trò chuyện, hỏi han, chăm sóc tôi.
Ngày tôi tốt nghiệp , anh lẳng lặng đáp chuyến bay xuống Sài Gòn, trên tay cầm bó hoa baby mà tôi thích nhất, vào chính thời khắc nhìn thấy anh, bao nỗi nhớ nhung uất ức bấy lâu hóa thành những giọt nước mắt mặn chát.
Anh vẫn hiền lành như vậy, nhẹ nhàng mà ân cần ôm lấy tôi. Cũng chẳng biết là ai đề nghị, ai mở lời, hai đứa cứ thế về với nhau thôi.
Hạnh phúc đôi khi chỉ cần những cái ôm thật chặt
Hóa ra, chính những tháng năm xa cách đến khi gặp lại, tôi mới nhận ra người ấy quan trọng đến nhường nào. Hơn cả “ yêu”, đó chính là “thương”, thương đến mức thiếu người cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thanh xuân của tôi chỉ có anh, cả tuổi trẻ chỉ dành để bên cạnh anh, nếu không ở bên cạnh anh thì tôi cũng không chắc mình có mỉm cười để đi tiếp hay không. Yêu nhau đủ rồi, mình cưới thôi anh!!!!
Yêu nhau đủ rồi, mình cưới thôi anh!!!
Hạnh phúc không chỉ là đích đến mà là cả một quá trình chia sẻ, nỗ lực vì nhau. Một đám cưới sẽ minh chứng cho mọi cố gắng đó, mở ra một cuộc hành trình mới và hãy để “Long Biên Palace” trở thành đại sứ truyền tải những thông điệp yêu thương dành tặng những cặp đôi uyên ương thay cho lời nói “Yêu là cưới, cưới là Long Biên Palace”.