Đăng bởi Marry Doe - 05/11/2014 | Lượt xem: 1019
Happy ending!!!!!!!
Em gái: Chị ơi, em mới quen được một anh qua Ola đấy. Anh ấy nói nhà anh ấy ở ngay gần cổng trường chị đang học đấy.
Con bé bâng quơ một câu: Cho chị nick anh ấy đi. – Ok, nick là deptrailanhlung
Thế là con bé vào Ola inbox cho người kia: “Đẹp trai mà lạnh lùng người ta bảo là kiêu đấy anh ạ” Con bé và anh bắt đầu nói chuyện với nhau từ hôm đó. Anh là công an đang thực hiện nghĩa vụ tại một trại giam của tỉnh, anh hay phải đi trực nên có rất nhiều thời gian rảnh. Cũng đúng dịp con bé được nghỉ hè năm thứ hai Đại học. Ngày nào anh và nó cũng nói biết bao nhiêu chuyện với nhau qua Ola. Một hôm, anh nói muốn nghe giọng nó. Anh gọi cho nó. Và rồi từ hôm anh nghe thấy giọng nó anh chỉ thích gọi điện để nói chuyện thôi. Nó và anh dần dần quên hẳn cái phần mềm chat Ola kia.
Sau hai tháng nghỉ hè, anh tìm gặp nó. Sau lần gặp ấy, nó và anh như gần hơn với nhau. Nó ấn tượng về anh, một người cao nhưng nhỏ con, gương mặt thì quá trẻ so với cái chứng minh nhân dân ghi sinh năm 1987. Ngày đầu tiên của năm học thứ 3, khi mà nó đã chuyển xuống thành phố học, nó nhờ anh đưa đi mua một bộ quần áo để hôm sau nhập trường (đồ đạc của nó để quên hết ở nhà bác bá). Lần thứ hai được ngồi sau xe anh nó thấy có gì đó vui đến lạ. Nó ở trọ ở nơi mà mãi về sau nó mới biết là gần đơn vị anh đang làm việc. Hàng ngày sau giờ làm việc anh lại sang chơi với nó. Rồi, nó và anh yêu nhau từ lúc nào không hay.
Hai năm cuối Đại học của nó tràn ngập biết bao nhiêu kỷ niệm của anh và nó. Những buổi chiều theo anh đi đá bóng, ngồi ôm khư khư đồ đạc và xem anh đá. Những buổi tối thứ 7 đi khắp các quán hàng với những món đồ ăn vặt. Những buổi shopping rinh về những bộ quần áo đẹp cho cả hai đứa. Hay chỉ đơn giản là những lúc nó và anh chúi đầu xem mấy bộ phim hài rồi lăn ra cười. Ngày nào cũng là những ngày vui vẻ bên nhau. Hạnh phúc nhất là những chuyến đi xa, ngồi sau tay lái, nó tựa vào vai anh và hát vu vơ những bài không trọn vẹn rồi bỗng giữa đoạn đường vắng anh hét thật to “Anh yêu em”. Niềm vui như ngập tràn trong nó.
![](https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/20899_370381836400443_160541740_n.jpg?oh=8f6fe6b49724bdb8ebb43874d2da56cf&oe=54E8E518&__gda__=1423468072_c858dfc34f5a51fb7099d95fdf55dba8)
Vui vậy đấy, hạnh phúc vậy đấy nhưng không phải không có lúc giận hờn cãi vã. Nhiều khi chỉ vì chuyện không đâu mà nó giận anh không thèm nói chuyện, không thèm nhìn mặt. Nhưng anh luôn biết nhường nó. Anh lặng lẽ ngồi chờ nó dịu đi rồi ôm nó vào lòng mặc cho nó cứ vùng vẫy đẩy anh ra. Ấy thế thôi mà tự nhiên nó không thể nào giận anh được nữa.
![](https://scontent-b-sin.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/10325585_524392814332677_6061167738533772175_n.jpg?oh=b37c48e071c424fca13ac731f01f6a27&oe=54E3505C)
Rồi cũng đến ngày anh sắp ra quân. Bố mẹ nó hay tin và nhất quyết phản đối chuyện của nó và anh. Bố mẹ lo anh không được biên chế và như vậy sẽ không lo được cho nó sau này. Thậm chí bố mẹ cấm nó không được gặp anh nữa. Nó buồn lắm. Anh cũng buồn. Nhưng hai đứa động viên nhau cố gắng thuyết phục bố mẹ. Nó ra trường đi làm, anh chưa xin được việc nên ở nhà. Bố mẹ lại càng cố tách hai đứa ra. Nhưng anh đã cố gắng đi xin việc ở một công ty để làm nhân viên tiếp thị. Thấy hai đứa nhất định không chịu rời nhau. Cô nó và cả các bác bá trong nhà đã tác động đến bố mẹ. Và trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời. Tình yêu cả hai đứa đã được chấp nhận.
![](https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfa1/t31.0-8/s960x960/10712552_592776710827620_4705820782727811059_o.jpg)
Và chỉ ít ngày nữa thôi, nó và anh sẽ cùng nắm tay nhau lên xe hoa, cùng hạnh phúc giữa những lời chúc phúc của họ hàng hai bên. Tim nó đang rung rinh câu hát “Ngày mai em là cô dâu mới. Ngày mai em mặc chiếc áo dài theo chồng. Ngày mai em cười thật hạnh phúc. Ngày mai em được ở bên người mà em yêu…….”.