Năm đó, em và anh cùng tham gia một chuyến du lịch trại hè, sau khi sắp xếp nơi nghỉ ngơi, em với đứa bạn đi dạo, chính nơi đó em gặp anh. Chúng ta dạo chơi trong khuôn viên mặt đối mặt nhìn nhau, e cũng không hiểu sao lúc đó chúng ta lại nhìn nhau, để rồi gửi lại cho nhau một ánh mắt của nỗi nhớ, phải chăng người ta vẫn thường gọi đó là tiếng sét ái tình. Lúc đó, em không tin, chỉ nhìn nhau mà đã thích, làm gì có chuyện như vậy trên đời. Và cứ nhìu lần chạm mặt nhau như thế, chúng ta đã thật sự thích nhau dù chưa một lần trò chuyện, một phép màu của tình yêu, có điều dường như chúng ta rất nhát. Em vẫn nhớ mãi khoảnh khắc ấy, anh không bao giờ dám đứng trước em hỏi tên hay bắt chuyện, mà chỉ nhờ những người bạn nhỏ, hễ cứ mỗi lần em đi ngang qua khu phòng của anh, tiếng mấy bạn nhỏ cất lên : "Bạn ơi bạn tên gì?" Lúc đó em vừa mắc cỡ, vừa hoảng, chỉ biết cắm đầu đi một mạch, nhưng với em kiểu hỏi đó rất dễ thương, tưởng chừng như chỉ trong phim mới có. Nhưng cũng có lần anh đã muốn chủ động lại hỏi, em còn nhớ lúc đó trong đêm hội nhạc, MC yêu cầu mọi người lên nhảy cho vui, hôm đó em mệt không muốn lên chỉ muốn ngồi ở dưới nhìn mọi người nhảy, thì anh bước xuống ngồi hàng ghế trên em một hàng, cảm giác em lúc đó thật kỳ lạ, em chỉ nghe tiếng tim mình đập và rất khó chịu ở ngực, có lẽ không ai tin nhưng thật sự em chỉ nghe tiếng tim mình mà ko hề nghe tiếng nhạc ầm ầm đang mở,em biết lúc đó anh đã lấy hết can đảm muốn lại gần trò chuyện với em nhưng rất tiếc thời gian quá ngắn anh chưa kịp mở lời thì chúng ta đã bị bắt lên sân khấu nhảy hết. Nhìn cảnh tượng lúc đó chắc bạn bè xung quanh nhìn chúng ta chắc mắc cười lắm. Ngày cuối cùng của chuyến du lịch cũng đến, cuộc vui nào cũng tàn, chúng ta lại cứ nhìn nhau trong luyến tiếc, còn vài tiếng nữa mọi người chia tay nhau, và ko biết khi nào sẽ gặp lại, thời của chúng ta thì làm gì có điện thoại di động phổ biến như bây giờ anh nhỉ, chỉ có nick yahoo để chat và liên lạc, chính lúc này em muốn giữ lấy anh vì đơn giản em nghĩ tình cảm này là chân thật. Em viết vào một tờ giấy tên mình và nick yahoo, em định chạy lại phòng anh thì lúc đó anh đang bước xuống hỏi:
_ Bạn tên gì?
Em chỉ biết cười và nói:
_Tớ là N, bạn cầm đi
Em đưa tờ giấy em viết cho anh, rồi mọi người kêu lẹ lên sắp đi rồi, anh nói nick mình là… nhớ nhé. Chúng ta vẫy tay nhau tạm biệt và nói: “Hẹn gặp lại”. Từ lúc đó chúng ta bắt đầu hẹn hò, anh luôn tặng em một bông hồng trắng và anh thường nói:
_Em đáng sợ thiệt con gái gì không biết sợ là gì.
Bởi vì đi đến khu vui chơi em toàn chơi cảm giác mạnh, có lần em bắt anh đi tàu lượn siêu tốc 2 lần, còn muốn thêm lần nữa anh lắc đầu, pó tay, không những vậy em luôn nói dai dẳng điếc tai và mè nheo, nhưng anh vẫn chịu đựng và còn cười nữa. Vì chúng ta luôn hẹn nhau trên mạng không có di động, một lần anh bận đột xuất, không biết liên lạc làm sao,em thì luôn ngồi đợi vừa bực vừa khóc ,trong đầu em luôn nghĩ “ anh dám cho em leo cây ,được lắm”. Em đành về nhà, lên yahoo thấy anh ghi cái gì mà quá trời em đọc hết lời giải thích, đến khi anh nói câu xin lỗi, thì em chỉ muốn nói: “ em tin anh”. Và mình hẹn lại thì hôm ấy trời mưa, em và anh phải trú mưa em đưa tay ra để nước mưa rơi vào lòng bàn tay, Anh nói:
_Tính rửa tay cho sạch à?
_ Không em thích vậy – Em đáp lại anh
_Nước mưa rơi xuống lòng bàn tay thì em giữ được nhưng nếu rơi xuống các khe hở thì em không giữ được, hãy giữ những người muốn ở trong lòng bàn tay em. _ là lời anh nói.
_ Anh đang đọc sách thánh hiền à, em sẽ giữ anh không cho phép anh chia tay em, ok?
Anh chỉ đứng cười xoa đầu em.
Anh luôn hỏi em
_Anh thích em, em có thích anh không
Em rất lì không nói gì hết, lảng qua chuyện khác. Đến một ngày, anh hỏi một câu rất nặng: _Sao em không trả lời câu hỏi của anh, sao em luôn lảng tránh nó vậy, em có thật sự thích anh không?
Em đã quạo lên và hét vào anh
_Em rất thích anh, rất thích anh, lúc nào em cũng thích anh, anh hài lòng chưa, tại sao cứ phải nói ra mà không cảm nhận”
Lúc này anh lên tiếng:
_Ừm anh biết em thích anh anh cảm nhận được hết, chẳng qua anh muốn biết em khi nói câu đó sẽ như thế nào, không ngờ mặt em nổi điên lên vậy, mắc cười thiệt.
Em thật sự phát cáu:
_ Anh chọc điên em hả, vui ha, mắc cười ha.
Thì chính lúc đó anh ôm em hôn vào trán em và nói:
_Anh rất thích câu nói của em “em rất thích anh, rất thích anh, lúc nào em cũng thích anh “. Rồi anh lấy ra hộp quà trong đó có 2 chiếc nhẫn được bện bằng chỉ, anh nói:
_Mình bắt trước người ta đeo nhẫn cặp đi
Lúc đó em không nhớ là mình đang nổi giận, mà chỉ biết rằng khuôn mặt nổi giận biến thành khuôn mặt bất ngờ, cầm chiếc nhẫn hỏi:
_Anh làm hả, phải anh làm không, hay mua ?
Anh nói:
_Em có đeo không?
Em lại mè nheo:
_Anh làm hả, anh nói đi, anh làm hả, anh làm hả, anh làm hả, anh làm hả, anh làm hả?
Anh chịu không nổi và thốt lên “ừm“.
Em khúc khích cười: “em rất thích“.
Anh hỏi em: “ Vậy em còn thích gì?” Em vẫn trả lời:” hạnh phúc”
Anh đã nói một câu em vẫn nhớ mãi:
_Anh hiểu tại sao em nói vậy, nhất định em sẽ hạnh phúc.
Định mệnh cũng đã đến, tai nạn đã cướp mất anh, hơn nữa bạn bè anh đều giấu em, mai táng xong xuôi thì lúc này em mới biết, trong khoảng thời gian đó không liên lạc được tưởng anh muốn né tránh, không còn thích em nữa, em rất sợ điều đó sẽ đến. Nhưng không ai biết trước được chữ ngờ, em đứng lặng thinh và nước mắt cứ thế cứ thế mà chảy, cứ thế trào ra. Và luôn trách: Tại sao? Tại sao lại là em? Tại sao số phận trêu đùa em như vậy? Tại sao em không thể có được tình yêu ? Tại sao chuyện lại xảy ra với chúng ta? Tại sao lại như vậy? Tại sao thứ em muốn giữ lại không giữ được?Tại sao người ra đi lại là anh? Tại sao..? Thời gian trôi đi, nỗi đau cũng vơi dần, nhưng em không quên được anh, khi em là sinh viên năm nhất đang đi trên xe buýt thì thấy người rất giống anh liền chạy xuống, hóa ra là cậu nhóc học lớp 10 trạc tuổi anh năm đó.
Khi đến những nơi ta từng đến em luôn nhớ lại, vô tình nghe những lời giống chúng ta từng nói em cũng nhớ lại, cứ như thế nó sẽ trở thành thói quen mất, thì em nhận ra chính em sẽ mệt mỏi, em đã ép mình dừng lại không phải để quên anh, vì ở đâu đó em biết anh vẫn muốn em hạnh phúc, chính vì vậy em không thể tiếp tục níu kéo quá khứ như vậy sẽ tổn thương với tất cả nếu như em có người mới, nếu như người ấy trao em tình cảm chân thật như anh đã từng trao, thì em lại càng không muốn quá khứ che lấp hiện tại, em muốn công bằng cho tất cả, em không muốn người đến sau phải đau, em muốn dành tình cảm chân thật của em cho người thật sự thương em như đã dành cho anh.
Em luôn gửi ra biển bông hồng trắng cho anh vào ngày đó, giờ đây đã là bông hồng trắng thứ 10, cũng là bông hồng trắng cuối cùng và muốn nói với anh: good bye,my love, nếu có kiếp sau em vẫn muốn gặp anh. Không phải vì muốn quên anh mà bởi vì em còn phải bước tiếp với cuộc sống này và tìm kiếm điều em muốn như anh đã từng nói “ nhất định em sẽ hạnh phúc”
Trong ký ức em vẫn cảm thấy thích anh yêu anh tin anh là điều tuyệt vời vì em cũng trả lời được câu hỏi do chính mình tự đặt ra, năm đó không phải vì anh tránh né em, vì anh không còn thích em nữa ,em rất sợ chúng ta sẽ chia tay,mà vì định mệnh không cho chúng ta bước tiếp.
Nghĩ lại đôi lúc tình yêu chúng ta như trẻ con, nhưng nó cũng tuyệt vời vì nó là tình yêu tuổi học trò, tuổi ngây thơ, tuổi yêu lén lút mà ba mẹ không bao giờ cho yêu vào tuổi đó. Có những lúc chúng ta cãi nhau tưởng chừng như chia tay, nhưng rồi chúng ta lại bình thản nhìn nhận lại, vì em và anh đều hiểu rằng sinh ra không có ai là hợp với ai cả, nhưng để giữ được nhau ngoài tình yêu ra còn là sự chấp nhận và thông cảm, chịu nhường nhau.
Tình yêu không phải cứ sở hữu nhau là yêu không phải cứ hiểu nhau là yêu, không phải cứ nói ra là yêu, mà đơn giản chỉ cần cảm nhận và tin nhau.
Em sẽ dừng tất cả về anh không phải vì muốn quên anh vì anh đã trở thành một góc nhỏ trong tim, trở thành một ký ức đẹp, em không muốn cứ tiếp tục câu hỏi tại sao, vì trong em đã có câu trả lời.Tình yêu của chúng ta đã từng tồn tại trên thế gian này như vậy với em là quá đủ, em không muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa.
Một kết thúc đầy nước mắt với em nhưng để lại trong em một ký ức tuyệt đẹp.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Sad-violin-Secret-Gadren/IW787CBO.html