Đăng bởi Marry Doe - 05/12/2014 | Lượt xem: 858
“Mùa Noel đó chúng ta quen bên Giáo đường. Mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu”.
“Mùa đông về chưa em sao mây xám đã giăng lưng trời ?
Mùa đông về chưa em cho anh nhớ ngày xưa chúng ta
Ngày xưa, giữa mùa băng giá, hai đứa mình có nhau quên đi đời giá băng
Hôm nay trời vào đông, một mình anh lạnh đầy một mình anh nhớ em!”
Mùa đông về chưa em, sao những con đường đã lấp lánh ánh đèn trang trí muôn màu mừng Giáng Sinh. Mùa đông về chưa em, sao hơi lạnh buổi sáng và những cơn gió buổi tối lang thang thành phố lại làm anh nhớ em thế này. Mùa đông về rồi em à! Em đã thấy chưa. Mùa đông, em nhớ gì không? Cũng vào mùa đông ấy, 6 năm về trước, chúng ta quen nhau bên Giáo đường.
“Mùa Noel đó chúng ta quen bên Giáo đường. Mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu”. . Anh và em hẹn nhau lần đầu tiên tại một ngôi nhà thờ mùa Giáng Sinh, hai đứa ngồi bên nhau cùng trên một cái ghế đá mà chẳng biết nói gì. Dạo quanh nhà thờ trên chiếc xe đạp, ngắm những ánh điện chớp lung linh sắc màu, ngắm hanh đá Bê – lem.
Mùa đông lại về, vẫn là cái mùa đông của Miền Nam, chỉ se lạnh vào buổi sáng và tối, nên với anh, mùa đông chỉ cần có bàn tay của em siết chặt lấy tay anh, vòng tay em nhẹ nhàng ôm sau lưng anh là đã đủ ấm rồi. Tiếc là mùa đông lại về nhưng anh chẳng còn em.
Mùa đông này, một mình anh cô đơn giữa Sài Gòn rộng lớn, một mình anh lang thang qua từng con phố kỷ niệm, một mình anh nhớ em. Giờ này bên ai khác, chắc em đã ấm. Hãy sống thật hạnh phúc em nhé.
“Em ơi đông về chưa, để mây mưa giăng đầy, để anh nhớ người yêu.”
Anh nhớ em! Người tình mùa đông.