Đăng bởi Marry Doe - 16/02/2017 | Lượt xem: 594
Viết cho một người bạn...
Có đôi lúc em tự hỏi: Mình có bao giờ hối hận với quyết định này không-quyết định lấy anh trong khi bạn bè em mắt tròn mắt dẹt không hiểu em đang làm chuyện gì.
Có đôi lúc em tự hỏi: Mình có bao giờ hối hận với quyết định này không-quyết định lấy anh trong khi bạn bè em mắt tròn mắt dẹt không hiểu em đang làm chuyện gì. Ừ, em cũng không biết mình đang làm gì nữa. Chênh vênh. Run rẩy. Biết là mình khổ biết là mình sẽ thiệt thòi nhưng tại sao em vẫn chấp nhận cưới anh. Tình yêu là vậy. Tình yêu có thay cơm gạo nuôi sống con người được đâu nhưng tại sao em vẫn quỵ lụy vào tình yêu vẫn yêu vẫn cưới vẫn sống cho dù em biết anh yêu em không nhiều như em yêu anh.
Xe nhà trai về đến nhà em lúc 12h. Anh thật đẹp trong bộ vest mà hai đứa cùng đi mua chuẩn bị cho đám cưới. Nụ cười anh thật tươi, nụ cười em cũng thật tươi. Bận tối mắt tối mũi mệt mỏi đến nản lòng nhưng lòng em vẫn vương vấn đâu đó chút lo sợ cuộc sống sắp tới. Đám cưới không hoa không pháo. Em cô dâu mới bước về nhà chồng không diện bộ váy trắng tinh khiết như bao nhiêu cô dâu khác. Vẫn chỉ là một chiếc áo dài đỏ thuê ngoài kia. Màu đỏ của hạnh phúc tình yêu.
Anh à! Em biết chúng ta còn nhiều khó khăn. Em biết cuộc sống hôn nhân không chỉ là chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Em biết và em đã không đòi hỏi không yêu cầu gì điều đó. Nhưng đôi lúc cũng thèm được bước đi bên chú rể trong chiếc váy cưới đó trên tay là một bó hoa nhỏ nhắn xinh xắn có lẽ em cũng sẽ là một cô dâu thật đẹp thật đẹp.
Chưa kịp xong lễ bà bác chồng đã răn đe ra lệnh. Em không sợ nhưng cũng thấy tủi tủi trong lòng. Em thấy mình càng trở nên hoang mang, không biết sẽ sống thế nào với bà bác ấy cho phải. Được mọi người khuyên răn chỉ bảo em thấy có đôi chút an lòng: Bà bác ấy tuy sắc sảo, đành hanh và ghê gớm nhưng được cái thương con thương cháu, để rồi em lại tự dặn lòng mình: không sao cả em sẽ sống tốt; bác anh sẽ không có cơ hội bắt chẹt em điều gì. Em lại cười.
Xe vừa đi được một đoạn người bạn gái cũ của anh gọi điện trong khi anh ngủ. Giọng chị ta vẫn ngọt ngào như vậy mỗi lần nói chuyện với anh. Nhưng có sao đâu anh nhỉ anh là chồng em cơ mà. Em bốc máy: Xin lỗi chị anh nhà em mệt quá đang ngủ, chị có gì muốn nhắn lại với anh nhà em không ạ. Em nhận ra rằng giọng nói của em lúc đó nhẹ và cũng ngọt không kém gì chị ta. Em thoáng buồn quay sang nhìn khuôn mặt anh thiếp đi vì mệt mỏi. Ngước mắt lên nhìn để ngăn những tủi hờn sắp trào lên qua khóe mắt. Ừ, có gì đâu phải vậy từ giờ phút này em có thể tự hào rằng: Em là vợ anh. Đây là nhà em.
Chồng em à! Em sẽ vượt qua một khó khăn thử thách của gia đình họ hàng nhà chồng-gia đình mà em sợ khi đối điện: Sự ganh ghét, tính toán trong thế giới ấy khiến em ngột ngạt vì không đủ oxy thở. Nhưng em sẽ cố gắng và em sẽ luôn sống tốt. Em sẽ chăm sóc chu toàn bà nội ngoài 80 tuổi và một ông bố mù lòa. Em sẽ làm một người con hiền vợ thảo. Chỉ mong rằng tình yêu mà anh dành cho em sẽ nhiều như em dành cho anh lúc này để sự tính toán tan dần, bay biến.
Ngày mai là ngày mới anh nhỉ.
