Thanh toán

Ngày vui

Đăng bởi Marry Doe - 24/12/2014   |   Lượt xem: 443

Ngày mà ai cũng mơ ước ấy, em và tôi !

             Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



              Sau ngày tôi dẫn bạn gái " người mà tôi gìn giữ, chăm sóc bấy lâu" ấy mà về giới thiệu với mẹ, cả hai chúng tôi vừa mừng vừa lo, chờ ngày mẹ chọn ngày lên thăm nhà cô ấy, và ngày đó đã đến, còn phải nói nỗi vui mừng của chúng tôi, nói nhỏ nhé " nhất là em". 



            Và mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch mà mẹ tôi đã nung nấu và bàn soạn với chú thím tôi. Chú tôi được mọi người trong họ coi là " hoành tráng nhất". Rất hoành tráng, lưu loát tất cả các chương mục đầu cuối hoàn hảo nhất có thể của chú, các bậc phụ huynh uống rựơu làm quen rồi, không hiểu sao tôi không thấy mẹ tôi cởi mở nỗi lòng. hai đứa lo lắng nhìn nhau, chú tôi thì ngược lại liên tục " bắn" " Quê nhà em là như  vậy ". ra ngoài sân sau em hỏi tôi " sao thế anh ". tôi hơi ngợp " để xem ". nói vậy chứ  ruột tôi run muốn lạnh từng khúc, vì tôi biết mẹ tuy hiền nhưng lại hay khó tính, khi có gì đó không vừa ý là mẹ ít nói, hoặc không nói gì.



           Chú tôi thì đi vòng vòng trước sau, nhà chật, chỉ nuôi heo thế này, không có gì, thêm một tràng liên thanh nữa, mẹ vợ tương lai của tôi "lặng ". Nhưng mà không sao, nuôi heo rất tốt, Ý nói mẹ cô ấy nuôi heo mát tay.



            Sau bữa cơm thân mật,  chú tôi và cậu của em vui lắm" cơ bản là các cháu yêu thương nhau". Chú tôi luôn miệng hôm nay quá tốt, 99% rồi. Em về báo cáo ông nội nữa là hoàn hảo, "Quê nhà em là như vậy " !



          Mẹ tôi vẫn im lặng ! Tôi bắt đầu hoang mang, hai đứa không ngồi được trong bàn tiệc nữa.



          Và một điều kì diệu đã cứu !



          Không hiểu sao, khi ra về xe ô tô không nổ máy, mọi người xúm lại và bàn xem có phải đẩy "nháp" không thì mẹ tôi lên tiếng với cậu của em: "Nói giùm chị Lương đặt lễ lên bàn thờ, Vì không được phép của Gia đình lên chúng tôi không xin phép bố cháu N để ra về được". Và như tôi đã nói đó. rất chùng lặp ngay lúc đó xe nổ máy bình thường. Hú vía, lúc này mọi người như vui vẻ, sôi nổi hẳn lên. Mọi việc đã được tháo gỡ, chỉ một sơ suất nhỏ mà xém chút nữa hai chúng tôi chỉ còn biết "Khóc".



        Tôi chia sẻ nỗi lòng ra đây để mọi người "chiêm nghiệm"chút chút. chứ  tôi chẳng mê tín chi !



 


Bình luận

Viết Đánh Giá
G
Bạn chắc nhấn nhầm để bài viết copy một loạt luôn này bạn ơi. Nhưng mình đọc thì cũng hiểu ý của bạn. Mình cũng k tin lắm vào mê tín nhưng trùng hợp như vậy thic cũng lạ nhỉ
V
Bài viết này của bạn bị lỗi rồi ,mình nghĩ bạn nên xem lại sau khi đăng lên nhé, và vào phần chỉnh sửa ,sửa lại