Đăng bởi Marry Doe - 10/03/2018 | Lượt xem: 647
Có câu nói rằng: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc" quả đúng không sai. Nhất là trong tình yêu, khi mà vào một số thời điểm, làm kẻ ngốc hạnh phúc còn hơn là người thông minh khổ đau.
Dại khờ. Dại khờ là sự cả tin yêu. Dại khờ là sự ngây thơ không cần cân đo đong đếm, không bị giới hạn bởi những chuẩn mực của người khác. Sự dại khờ đó, có chăng chỉ tồn tại vào những năm tháng mười bảy mơn mởn, những năm tháng mà khối óc bị lấn át bởi con tim? Để đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra, tình yêu dại khờ ấy chính là tình yêu đơn thuần đẹp đẽ nhất mà có ước cả đời cũng mãi không quay lại.
Chuyện tình yêu, trải qua nhiều thử thách, ngốc nghếch là cách tốt nhất để đối đãi tốt với bản thân. Kẻ ngốc, đối với những thứ không thể đạt được, thì có thể mỉm cười bỏ qua. Tình cảm không thể với tới được, thì cũng có thể buông bỏ nhẹ nhàng. Làm người ngốc một chút, học cách khiến cuộc sống của mình trở nên vui vẻ, không nóng vội mưu cầu, không so đo quá nhiều. Tình yêu xuất phát từ những thứ này, chính là tình yêu bền vững nhất. Người có thể đối đãi với bản thân như thế này, chính là kẻ ngốc hạnh phúc nhất.
Bạn có để ý không, những kẻ khờ khạo luôn là người vượt qua nỗi buồn, sự tổn thương một cách rất nhanh chóng. Bởi vì họ nghe đó, thấy đó, rồi quên đó. Người ta nói bạn quá khờ khạo khi tha thứ cho một ai đó. Nhưng, không khờ khạo như vậy thì con tim làm sao được yên ổn. Mãi giữ trong lòng để làm gì, khi nỗi đau đã thấu tận tâm can. Những tổn thương tình yêu tan vỡ, dẫu biết là khó thể xóa nhòa. Nhưng chẳng phải, càng ngốc nghếch quên đi, càng chịu ít khổ đau. Dù giả vờ hay thật sự, ngốc nghếch đôi lúc chẳng phải chuyện tốt hay sao?
Những kẻ khờ khạo, đôi lúc lại thật đáng ngưỡng mộ. Vô tư đến vô tâm, hờ hững đến hời hợt. Dùng sự hời hợt để bắt đầu một đoạn tình cảm, quả là không nên, nhưng để kết thúc nó, vô tâm là cách đối xử tốt nhất với bản thân. Người yêu nhiều là người thiệt thòi, nguyên lí muôn đời vẫn thế mà.
Người thông minh, vấn đề ở họ, chính là biết quá nhiều. Thông minh để rồi với bất cứ chuyện gì cũng đắn đo suy nghĩ? Thông minh để ôm hết vào lòng những nỗi lo, những buồn khổ? Lo mình không xứng với nửa còn lại, lo sợ đối phương không yêu chúng ta thật lòng, lo sợ yêu rồi chia ly và đổ vỡ, lo sự gièm pha của người đời, lo rất nhiều điều. Liệu có đáng? Khi khối óc mà con người vốn có những giới hạn chịu đựng. Mắt thấy quá nhiều, thì tâm sẽ đau. Cứ ngốc nghếch cho qua, thanh thản đến nhường nào.
Cuộc sống này có quá nhiều người thông minh, thông minh đến tỉnh táo. Sự tỉnh táo biến những điều bình thường trở nên bất thường, sự lãng mạn thành sến súa, dở hơi cám hấp. Mà yêu thương là chuyện của tim chứ nào phải chuyện của khối óc? Hãy cứ đam mê, hãy cứ dại khờ! Dẫu cho cuộc đời này ngày càng hiếm hoi đi những kẻ đam mê một cách dại khờ. Hãy làm một kẻ ngốc hạnh phúc, còn hơn làm một người thông minh đau khổ.
Phạm Thảo Thy