Thanh toán

Người đó là tôi, cô ấy đang là tôi. Vậy tôi là ai?

Đăng bởi Marry Doe - 16/09/2014   |   Lượt xem: 858

có ai đó từng nói "tình chỉ đẹp khi còn dang dở". có đúng là chỉ đẹp khi dang dở không? Hay đó là một nỗi đau, một nỗi đau khiến con tim ngừng đập ngay lập tức.

  • Bà tính học ở đâu chưa?
  • Tui hả? Chưa nữa!
  • Bà lên chỗ tui học đi, trên này có mình tui buồn lắm! Bà lên, tụi nó cũng lên.
  • Để tui coi

Anh hơn tôi hai tuổi, nhưng học cùng tôi ba năm cấp ba. Tôi không biết lí do anh học cùng tôi là gì? Chỉ biết mới vào lớp 10 thì anh đã ngồi sau lưng tôi. Và chúng tôi trở thành bạn thân và tiến đến thành tri kỷ của nhau từ lúc nào tôi cũng không biết. Anh luôn gọi tôi là bà và tôi thì cứ mày tao quen miệng. Và giữa chúng tôi không có bí mật.

Thời gian không chờ ai cả! Ba năm thấm thoát qua nhanh. Tôi có thói quen thức rất khuya để học bài, có hôm 2, 3 giờ sáng mới ngủ là bình thường. Còn anh cứ 10 giờ đêm là đã ngon giấc, nên kết quả học của hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Tôi luôn dẫn đầu con anh luôn giành vị trí “đội sổ” của lớp.

Đầu năm lớp 12, tôi có quen một người con trai theo sự sắp đặt của gia đình. Cha tôi rất cổ hũ, không muốn tôi học cao vì tôi là con gái, học cao rồi cũng về lấy chồng cũng lo cho gia đình thì học gì cao cho tốn công tốn tiền. Đến tuổi thì gả đi, con gái lớn trong nhà như bom nổ chậm, cha tôi là thế. Ông đã quyết thì mẹ con tôi chỉ còn cách ngậm ngùi, tôi cũng chống trả quyết liệt, dùng mọi cách trì hoãn cũng không được đành ậm ừ cho vừa lòng cha. Tôi thật sự khủng hoảng tinh thần rất nhiều khi cha quá khó với tôi. Tôi không thấy mình có chút yêu thương nào với anh at.Tôi chạy lại bên anh, sụt sùi khóc lóc, kể lể. Anh im lặng

  • Cố lên bà! Bà còn trẻ. Bà học giỏi, mai mốt đi thi đại học đi rồi đi xa gia đình, xa tên đó ra dần dần làm nó chán là xong. Mai mốt kiếm về cho ổng thằng rể tốt hơn là xong. Cha mẹ làm vậy vì lo cho bà thôi!
  • ông không hiểu ba tui đâu. Ổng khó lắm!
  • Bà là con gái còn đỡ, ba tui có hôm nhậu xỉn về oánh má tui, tui bênh bả, ổng oánh tui tè le nè. Mà cha mình mà sao nói được, giận chứ không bỏ được bà à!

Chúng vẫn thường tâm sự buồn vui với nhau. Hàng ngày anh vẫn đón tui đi học nhưng không bao giờ đưa tôi vào đến gần nhà, toàn thả tôi ở một vị trí an toàn mà ba tôi không biết.

Những khi đi chơi cùng với lớp, anh luôn là tài xế đắc lực của tôi và tôi luôn ngủ ngon lành trên bờ lưng vững trãi và êm ấm của anh trên suốt chặng đường dài. Chúng tôi cứ như vậy bên nhau, tôi luôn thấy ấm áp khi ngồi sau xe, ôm anh và ngủ ngon lành. Anh luôn bên tôi mọi lúc.

Rồi tôi thi đại học nhưng … tôi bị trượt. Còn anh, anh trượt tốt nghiệp lớp 12 nữa cơ. Nhưng anh thì đi học nghề, còn đôi phải đối mặt với điều tôi lo nhất là lấy chồng. Tôi chống cự và tìm cách hoãn binh để năm sau thi đại học tiếp. Anh luôn bên tôi đúng nghĩa là người tri kỷ.

Ba tôi kiên quyết bắt tôi lấy chồng bao nhiêu thì tôi cự tuyệt nhiều hơn thế nhiều. Một năm trôi qua, nếu không có mẹ và anh bên cạnh có lẽ tôi đã không còn ở đây bây giờ.

Tôi quyết thi đậu đại học với đúng ước mơ của mình. Không cần suy nghĩ nhiều, tôi nghe theo anh, chọn trường gần trường anh đang học.

Anh lo cho tôi nơi ăn chốn ngủ, giúp tôi làm mọi thủ tục nhập học, giúp tôi làm quen với môi trường sống và anh luôn bên tôi. Tôi bước vào làm sinh viên như bao người khác và có lẽ tôi hạnh phúc hơn bao người là khi làm sinh viên tôi có vốn là một người tri kỷ tuyệt vời như anh.

Anh vẫn ân cần, vẫn bên tôi, luôn chạy đến bên khi tôi cần.

  • Alo, rảnh không? Qua phòng tui đi!
  • Bà khóc à! Tui qua liền.

Buông điện thoại xuống, nước mắt tôi không ngừng rơi.

  • Sao vậy? Có chuyện gì kể tui nghe đi! ... Sao? Sao lại uống rượu vậy?

Tôi cứ gục mặt vào vai anh và khóc, không nói gì cả. Anh hiểu và im lặng. Anh hiểu hôm nay tôi có chuyện gì đó buồn hơn những chuyện trước đây. Anh ôm chặt lấy tôi, dường như vòng tay siết chặt hơn bình thường. Tôi cũng quen với vòng tay ấy rồi, chẳng quan tâm, chỉ biết khóc thôi.

Tôi khóc rất nhiều, đồ đạc thì lăn lóc, mỗi khi không giải tỏa được tôi thường trút giận lên những đồ vật vô tri tôi nghiệp trừ con gấu bông nhỏ anh tặng tôi là thoát nạn thôi. Anh lặng lẽ gom và xếp lại mọi thứ khi tôi chịu buông anh ra, tôi khóc hết nước mắt rồi chỉ còn thút thít trong cơn nấc cụt.

  • Từ mai trở đi bà đừng có uống rượu nữa nha! Con gái làm vậy không tốt đâu…. Buồn thì có tui đây. Có gì thì nói với tui nè!
  • Tại sao? – tôi hét lên.
  • Nói đi, tui nghe nè!
  • Tui không muốn lấy chồng. Tui không yêu anh ta mà…. Tại sao? Tại sao tui lại khổ vậy? Tại sao ba tui lại là người như vậy?.... tại sao?

Tôi lại khóc nấc lên. Anh đã hiểu, kéo tôi vào lòng.

  • Khóc đi, khóc xong thì thôi nhá!

Anh im lặng một hồi rồi nói:

  • Anh cần một chút thời gian nữa thôi. Em cố lên! Anh sẽ giúp em thoát khỏi chuyện này….

Tôi nghe chẳng hiểu gì, chỉ thấy cách xưng hô hơi lạ. Kệ, tôi cứ thút thít. Anh nói tiếp.

  • Anh sắp ra trường rồi, ra trường anh sẽ đi làm ngay. Ổn định công việc rồi sẽ đến gia đình em, anh sẽ… (anh ngập ngừng không nói nữa, mà chỉ nhìn tôi, vuốt tóc)
  • Đến nhà tui làm gì? Ba tui ổng oánh ông đó, không thì cũng chửi  tui đó.
  • Anh muốn nói với em câu này…. Anh xin lỗi… anh … anh yêu em.

Tôi ngồi dậy nhìn anh bằng đôi mắt thăm do. Tôi cảm thấy hình như nghe nhầm vì anh nói khá nhỏ, tôi lại không tập chung nghe nữa. Tôi cau mày nhìn anh với hai mắt đã sưng vì khóc nhiều. Anh im lặng cúi gằm mặt, trông anh lúc đó mắc cười khó tả. Tôi bật cười, lắc đầu lia lịa.

  • Ông đùa hả? Có hiệu quả rồi! Tui cười được rồi. Không cần đùa kiểu đó đâu, tui khóc xíu nữa là bình thường thôi.
  • Anh không đùa.

Tôi nghe rõ anh nói từng chữ. Tôi không cười được nữa, nước mắt tuôn trào vì đáng lẽ tôi sẽ hạnh phúc hay đại loại là vui mừng, ngạc nhiên chẳng hạn, nhưng nay … tôi sắp phải đi lấy chồng theo ý ba tôi, tôi mới được nghe anh nói câu này. Sao anh không nói sớm hơn? Có lẽ tôi sẽ yêu anh thật. Tại sao?

  • Muộn rồi! Quá muộn rồi!
  • Sao mà muộn hả em?
  • Tui sắp phải lấy chồng rồi! Sao giờ ông mới nói.
  • Không muộn. Còn thay đổi được mà em
  • Muộn rồi! Ông … muộn rồi.
  • Tin anh đi, không muộn
  • Cha tui tui hiểu mà, ở nhà ổng nhận trầu cau của người ta rồi, ổng bắt mai tôi phải về quê kìa. Ông có hiểu không? Có hiểu không?

Không để tôi lải nhải thêm, anh hôn tôi. Nụ hôn đầu tiên của tôi, cơ thể tôi sinh ra một sự phản kháng tự nhiên là đẩy anh ra, nhưng không được. Một hồi giằng co, tôi vẫn trong vòng tay ấy. Mất khả năng kháng cự, tôi từ từ chấp nhận nụ hôn ấy và cũng từ từ chấp nhận anh. Có lẽ quá nhanh, nhưng tôi thà cho anh – một người tri kỷ - cái ngàn vàng của tôi hơn là cho người đàn ông tôi căm ghét. Cũng đêm ấy! Tôi là của anh nhưng có lẽ....

Hôm sau anh đưa tôi ra xe, anh cứ đòi đưa tôi về nói chuyện với ba tôi, nhưng tôi hứa với anh sẽ tự thuyết phục ba. Thực ra trong đầu tôi nghĩ khác. Tôi không muốn anh xảy ra chuyện gì và lần này về tôi dùng cái chết để gây áp lực với ba. Tôi không muốn anh biết những suy nghĩ đó.

Tôi thất bại trong việc thuyết phục ba, tôi quyết định chia tay anh. Chia tay mối tình mới chớm nở chưa đầy bảy ngày nhưng nó thực sự được hình thành từ mấy năm nay rồi. Tôi dùng đủ mọi cách làm anh phải từ bỏ. Và đám cưới của tôi đã được định ngày mặc dù tôi còn đi học. Gia đình hai bên vẫn chấp nhận tôi đi học, với điều kiện tôi phải làm cô dâu. Đi coi bói, thầy bảo đám cưới chúng tôi phải 4 tháng nữa mới cưới được. Trong thời gian đó, tôi nhớ anh lắm nhưng không dám gặp. Nhiều lúc tôi muốn chết đi cho xong nhưng không được.

Còn anh, anh làm đúng lời tôi yêu cầu là không xuất hiện trước mặt tôi. Và vì anh giận tôi chăng?

Ngày cưới cận kề, đột nhiên, chồng sắp cưới của tôi gặp tai nạn, anh ta bị mất một cánh tay phải. Ba tôi hủy đám cưới. Còn tôi tất nhiên là cảm ơn trời phật đã phù hộ cho tôi.

Tối hôm đó, tôi đang chán nản trong nỗi buồn sâu thẳm, nhận được điện thoại của mẹ ở quê báo lên nói ba mày hủy hôn rồi, nó bị tai nạn, bị… tôi chỉ nghe đến đó rồi cười và nói với mẹ “con yêu mẹ”

Theo quán tình hay gì đó, tôi chạy ngay đến phòng anh, phòng anh cách phòng tôi gần 2 km. đã 4 tháng qua không gặp anh, biết tin này chắc anh vui mừng lắm. Tôi chạy đi mà quên là trời đang đổ mưa. Kệ! Mưa hạnh phúc mà. Chưa bao giờ tôi thấy mưa mà vui như vậy. Người ta thấy tôi tưởng tôi khùng vì vừa chạy vừa cười như người điên. Tôi đang hạnh phúc lắm.

Tới rồi! Tôi dừng lại thở lấy lại hơi. Rồi đi vào. Đèn không còn sáng. Tôi không để ý lắm vì phiền bạn cùng phòng của anh. Tôi vui lắm vì chỉ vài giây nữa, hạnh phúc của tôi sẽ nhân đôi. Tôi gõ cửa và im lặng để làm anh bất ngờ. Khá lâu sau, tôi gõ lại. Không sao, tôi chờ được mà! Chắc do tôi nôn nóng quá nên thấy lâu. Mưa to quá! Nhưng tôi không thấy lạnh.

Khá lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Nhìn thấy tôi, anh rất ngạc nhiên, xen lẫn bối rối.

  • Sao em lại ở đây?

Thái độ của anh không như tôi tưởng, anh có vẻ không vui. Anh đang giận tôi đây mà và nagy sau đó anh sẽ hạnh phúc thôi.

  • Anh không mời em vào nhà  à? Em ướt hết rồi. Em muốn nói với anh một tin vui lắm nè.
  • Ừa! Vào đi kẻo lạnh bệnh giờ.

Vừa bước vào, tôi khựng lại. Trong phòng không có anh cùng phòng như mọi khi mà là … một cô gái....

Tôi hiểu rồi, người đó là tôi, cô ấy đang là tôi. Vậy tôi là ai?

Bình luận

Viết Đánh Giá
G
Buồn vậy. Đến cuối cùng hai bạn lại vẫn không thể ở bên cạnh nhau
P
Anh ấy đã có người con gái khác :(