Đăng bởi Marry Doe - 22/04/2016 | Lượt xem: 1945
Anh và em - đã bước qua một nửa chặng đường đời sôi nổi, ngông cuồng, yêu thương vội vã - mà chẳng có nhau! Vậy mà, từ nửa...
Anh và em - đã bước qua một nửa chặng đường đời sôi nổi, ngông cuồng, yêu thương vội vã - mà chẳng có nhau! Vậy mà, từ nửa vòng trái đất, chẳng hẹn, chẳng thề, chẳng chờ đợi, lại gặp nhau, vô tình mà như hữu ý. Chỉ vài câu nói ban đầu mà chúng ta như đã thân quen từ kiếp nào, rồi lặng lẽ, rồi nhẹ nhàng, anh và em như yêu nhau từ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Mỗi ngày qua, mỗi cử chỉ, mỗi nghĩ suy, mình đều như chỉ hướng về nhau, một cách chân thành nhất ...
Rồi một năm qua, vào một ngày em chẳng kịp chuẩn bị gì, trời vẫn còn đông, rét mướt, hai đứa nắm tay vào nhà, em vẫn lạnh, và anh vẫn ôm em thật chặt. Mọi người trong nhà đang cười nói rôm rả, thấy hai đứa, mọi người nhìn nhau cười đầy ngụ ý. Anh đột nhiên quay sang em, nắm chặt tay em hơn, rồi khuỵu gối xuống - lúc ấy anh đã rất run (em biết mà, anh yêu ạ) - rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, lóng lánh sáng, rồi cười thật tươi: "Em à, mỗi ngày em đều hỏi anh rằng có yêu em không. Đây là câu trả lời mãi mãi dành cho em. Anh yêu em. Em có đồng ý làm vợ anh không?"
Trong tiếng reo hò, vỗ tay của mọi người, em chỉ biết lâng lâng sung sướng, nước mắt rơi đầy hai gò má và lí nhí nói gì đó không nhớ nữa. Sau này anh hay chọc em "Em không thèm trả lời anh làm anh quê gần chết!" .
Anh à, câu trả lời của em là dành cả cuộc đời này mãi bên cạnh anh, cùng anh đi đến cuối quãng đời còn lại. Cùng chia sẻ khó khăn, cùng vượt qua giông bão, cùng sải bước trên bất cứ đâu trên đường đời tấp nập. Cùng vui, cùng buồn, cùng hạnh phúc, miễn là có nhau, mãi mãi
Giờ đây, đã qua giây phút ấy lâu lắm, mà mỗi lần nghĩ lại, lòng em lại thấy rưng rưng, hồi hộp, cảm giác khó tả lắm ...Và lúc nào, em cũng tự mình mỉm cười. Em biết, lòng mình đã bình an, khi có anh, có yêu thương của anh cận kề.
Đám cưới của mình chỉ còn hơn tháng nữa, nhưng với anh, với em, mình đã là của nhau từ thuở nào. Xin mượn lời bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy,
"Kiếp nào có yêu nhau
Thì xin tìm đến mai sau ..."
Bên nhau, với mình, chẳng bao giờ là đủ phải không anh. Nên kiếp này đã là duyên, là nợ, thì xin cho mình nợ mãi đến ngàn sau nữa, anh nhé.
Yêu thương!