Đăng bởi - 15/12/2016 | Lượt xem: 1442
Đôi lúc cũng phải để mình tự hát, tự đàn chứ. Phải không bạn?
Biết chơi nhạc cụ từ hồi phổ thông thông qua câu lạc bộ của lớp. Sau này bẵng đi một thời gian lao đầu vào công việc, vào cuộc sống khiến tôi trở nên lạnh nhạt với mọi loại thanh âm trầm, bổng, thanh, trắc,...
Trong một lần dọn dẹp phòng, chợt nhận ra cây đàn ghi - ta bụi bám đầy bị vứt vào xó xỉnh năm nào được tôi lôi ra cẩn thận lau chùi và tặng nó một bản nhạc ngẫu hứng. Ban đầu, tiếng đàn nghe có vẻ rũ rượi như tâm hồn bấy lâu nay nguội ngắt trong tôi. "Tính...tính....tinh....". Tôi nghĩ trong căn phòng này chưa có cảm xúc, tôi vội lấy xe máy đi đến nơi mà chỉ còn nghe âm vang của tiếng sóng vỗ nhè nhẹ của dòng sông Hậu và tiếng réo kéo dài của những chiếc ghe và thuyền lặng lờ trôi theo dòng nước cuốn vào một mớ kí ức hỗ tạp nay được thả lỏng vào không gian xanh tận chân trời. Tôi khẽ hát:
"Ô mê ly đời sống với cây đàn
Tình tình tang dạo phím rồi ca vang
Chiều êm êm nhìn phía xa mây vàng
Giục lòng ta dạo khúc ca với đàn
Một chiều mưa ta hát vang mưa rơi
Rồi cùng ta mưa đáp cho tươi đời
Một ngày nắng ta hát vang nắng tươi
Đàn cầm tay say sưa hát là nguồn vui
Gió sớm đã về cùng tiếng hát tiếng cười
Thấp thoáng bóng người ngoài đám lúa cất lời
Thấy tiếng hát cười là gió sớm đến mời người ơi đàn đi
Ô mê ly, mê ly ..."
Lòng tôi lại quay về sự nhẹ nhàng...
Còn bạn thì sao, hãy kể tôi nghe nhé!