Đăng bởi - 19/12/2016 | Lượt xem: 1715
“ Con đường bỗng dài thăm thẳm, nó khẽ nhặt một chiếc lá…Vào giữa thu rồi, lá trên cây đã không còn nữa, để cây trơ trụi thành một hàng dài băng giá. Có lẽ lá không thể tiếp tục ở trên cây được nữa rồi…Lá đã lìa cành, là vì gió cuốn lá bay đi hay tại vì cây không muốn giữ lá ở lại???”
Chiều thứ bảy…mưa lất phất, Thu Hằng lang thang một mình…Lòng nó trĩu nặng những suy tư và nỗi buồn!
Trở lại với cuộc sống sinh viên sau mấy ngày về thăm quê, dường như Thu Hằng vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng để tiếp tục hành trình phía trước. Dường như nó vẫn còn chao đảo, chới với…
Anh đã không còn là của nó, anh đã rời xa nó!
Thu Hằng và anh yêu nhau đã hai năm nay, họ đã cùng nhau chia sẻ những buồn vui của cuộc sống sinh viên, cùng nhau xây nên những ước mơ về một ngày mai hạnh phúc.
Chấp nhận thử thách sống xa nhau khi anh về quê và có công việc ổn định, chờ ngày Hằng tốt nghiệp đại học họ sẽ lại chung đường. Đã mấy tháng nay Hằng chưa về thăm gia đình và thăm anh, thế nên lần về quê này Hằng đã đợi chờ từ lâu, Hằng háo hức…lòng rạo rực…tưởng sẽ được hạnh phúc bên anh.
Nào ngờ…Như tiếng sét đánh bên tai làm Thu Hằng chới với: Anh sắp cưới vợ. Nó cầm trên tay một lá thư anh gửi và qua những người bạn của anh, nó biết đó là sự thật. Chao ôi, sao lại thế này chứ? Nó không thể đứng vững được nữa rồi, nó thấy bủn rủn tay chân, thấy đau lắm. Tất cả trước mắt nó bây giờ dường như chỉ là màu đen, sao mọi chuyện lại trở nên như vậy được chứ, không thể nào…Nó cứ tự hỏi những câu hỏi mà chẳng có câu trả lời. Nước mắt nó cứ rơi…Rơi mãi…Ướt đẫm…
Cho đến bao giờ, nó mới biết lý do thực sự của chuyến đi vội vã ấy nhưng nó chắc chắn một điều: Anh còn yêu nó rất nhiều!
Một mình…Nó thấy mệt mỏi…Như một con thuyền lênh đênh giữa dòng Amazôn rộng lớn, giữa hai làn nước, nó chênh vênh giữa đau khổ và tê dại cảm xúc, giữa nhớ và quên, giữa tất cả của ngày hôm qua và không có gì cả của ngày hôm nay, giữa tâm trạng vụn vỡ của kẻ mất đi người yêu và một con bé dại khờ không biết rằng phía trước vẫn là một con đường dài và thẳng, biết bao việc nó phải làm?
Và rồi, nó cũng biết được nguyên nhân vì sao anh lại rời xa nó: Mẹ anh ốm nặng, anh phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình với tâm nguyện của mẹ: "Mẹ muốn con trai mẹ lập gia đình, yên bề gia thất trước khi mẹ mất”.
Anh biết, anh không thể cưới nó lúc này vì bố mẹ Hằng không bao giờ cho Hằng lấy chồng khi trong tay chưa có gì. Nhưng trên tất cả, anh yêu nó và anh không muốn nó phải khổ…
Thu Hằng thấy thương anh vô cùng. Nó khóc thật to, nó muốn hét lên khi nhận được tin nhắn cuối cùng anh: “Anh đã không còn sự lựa chọn nào khác, mong em hãy hiểu cho anh. Anh xin lỗi vì yêu em mà không thể tiếp tục ở bên cạnh, không thể mang lại hạnh phúc cho em, không thể cùng em đi tận cuối con đường …Anh mong em hãy mạnh mẽ lên, nỗi đau rồi sẽ qua! Em phải hứa với anh là em sẽ cố gắng học thật tốt, phải sống thật hạnh phúc, vui vẻ. Rồi mai này em sẽ hiểu anh” . Nó đã không nói được câu nào, cổ họng nghẹn lại…Mặn đắng…Nó thấy sống mũi cay cay…
Cứ thế…cứ thế…Đêm nào Thu Hằng cũng lang thang đi tìm một ảo ảnh, một vì sao đã vụt tắt trên bầu trời đêm. Gió mùa thu sao nay lạnh quá! Nỗi cô đơn rợn ngợp như càng làm cho lòng nó thêm buốt giá.Và rồi sau đó, nó trở về úp mặt vào gối khóc nức nở, để mặc cho đêm dường như dài ra vô tận…Cứ mỗi sáng sớm tỉnh dậy, nó phải đối diện với nỗi đau, sự thật cay đắng : Nó đã mất anh thật rồi.
“ Mất anh rồi lòng cũng chẳng dám tin
Người lơ lửng giữa muôn vàn kỷ niệm
Ôi có phải hoàng hôn màu tím
Cớ sao không tắt lịm bao giờ??
Bầu trời nào cũng như đầy thơ
Của anh đấy nguyên sơ màu nhớ cũ
Em vẫn thế sống mang hồn quá khứ
Anh có biết một điều thắp lửa vạn vì sao
Anh có biết một người sống giữa chiêm bao
Lòng bâng khuâng mỗi sớm nào tỉnh dậy
Sẽ lại sống, sẽ không anh, sẽ tuột vào vực xoáy
Tiếc nỗi đau này sao không phải là mơ???”
Và…Có những buổi mưa y hệt những ngày rất xưa,Thu Hằng lang thang một mình trên con đường dài thăm thẳm…Nó vẫn bước đi mặc cho những hạt mưa lất phất bay ngang tầm mắt. Em bé bên đường nhặt những chiếc lá rơi rồi chạy đến bên Thu Hằng, khẽ hỏi: “Cô ơi! Lá lìa cành là vì gió cuốn lá bay đi hay tại vì cây không muốn giữ lá ở lại? Trầm lặng một lúc,Thu Hằng trả lời : “ Lá lìa cành không phải vì gió cuốn đi, cũng không phải vì cây không muốn giữ lá ở lại mà thực ra lá đã không còn sự lựa chọn nào khác..”
“Đau khổ nhất là khi người ta có thể nhìn nhau, biết mình cần nhau mà phải lẳng lặng chôn vùi yêu thương vì những duyên cớ số phận sắp đặt an bài”.
Mấy hôm nay,Thu Hằng sống mà như không sống, nỗi nhớ anh cồn cào bóp nghẹt trái tim đau…Anh chưa bao giờ thấy nó đi một mình trong mưa, để biết rằng nó chẳng bao giờ che ô. Anh không biết. ..Anh đâu biết nó lại đứng dậy thật lâu như vậy?
Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Khi một cánh cửa này khép lai sẽ có một cánh cửa khác mở ra…Và Thu Hằng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt. Trước mắt, nó sẽ chuyên tâm cho việc học. Nó luôn cầu mong ở phía ấy, anh sẽ sống hạnh phúc, bình yên.
Thu Hằng khẽ lau những giọt nước mắt và bắt đầu một ngày mới…
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang âm thanh ấy đi và ta lại tiếp tục hành trình của ta đang đi…Hãy cất lại những gì đẹp đẽ nhất vào một góc của tâm hồn, coi đó là những kỷ niệm trên chặng đường ta đi qua…
Nguyễn Thị Thanh Nga