Đăng bởi Marry Doe - 07/06/2014 | Lượt xem: 1594
Để mỗi khi đi làm về mệt thật mệt, hai bờ vai căng ra đau điếng, trán cũng tự động nhăn lại, và sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng lay lay.
Để mỗi khi kêu la khát nước, không phải tự mình hầu hạ bằng cách mở ào cái tủ lạnh, tộng vào người một ly toàn đá rồi lại nằm dài trên sô pha và gọi pizza.
Yêu anh ở tuổi xấp xỉ ba mươi là muộn nhỉ, nhưng nếu nói lấy anh ở tuổi 29 này thì lại là chuyện khác. Không màu mè hoa lá hẹ, không nhiệt tình như những người đàn ông đã đi qua cái tuổi 25, 26 năm nào, mà anh lặng thầm, yên ổn, và bình dị.. Ừ, yên ổn có lẽ là cái từ đúng nhất. Cũng xấp xỉ bốn mươi con giáp rồi chớ còn măng non gì nữa nữa đâu.
Đôi khi nghĩ lại cũng cảm thấy mình liều, quen biết anh qua bạn bè giới thiệu, khi mà đứa nào cũng con bồng con bế, nói, thôi hai đứa ráp lại cho chẵn một đôi. Ừ thì ráp thử. Mà cũng không thấy khớp nhau chỗ nào. Tôi thích coi hoạt hình, và những thứ dễ thương. Anh lại có thể ngồi lì hàng giờ nhâm nhi ly café, nghe tin thời sự và bàn luận về chính trị. Đáng sợ…
Tôi hay cười cười, anh cứ trầm trầm ít nói. Ngộ ghê. Đùng một cái kiu lấy nhau đi, cho anh một cái “gia đình”. Bần thần, mắt mất chừng hơn năm giây mới chớp thêm lần nữa. Một ngày nghĩ, rồi nghĩ, rồi lại nghĩ. Ừ, cũng nên cho mình một gia đình. Để mỗi khi đi làm về mệt thật mệt, hai bờ vai căng ra đau điếng, trán cũng tự động nhăn lại, và sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng lay lay. Để mỗi khi kêu la khát nước, không phải tự mình hầu hạ bằng cách mở ào cái tủ lạnh, tộng vào người một ly toàn đá rồi lại nằm dài trên sô pha và gọi pizza.
Ừ, rồi quyết định vậy thôi. Đôi khi cũng hơi lo lo, rốt cuộc là sớm hay là muộn.