Thanh toán

Tấm ảnh cuộc đời

Đăng bởi Marry Doe - 18/10/2014   |   Lượt xem: 677

Cho dù mình có đi đâu, có gặp ai, thì rồi định mệnh cũng cứ trói mình vào nhau. Vì mình mắc nợ nhau rồi, đúng không anh? Vậy mình hãy cùng nhau trả món nợ này anh nhé!

Tháng Tám...

Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối mặt này, nhưng rồi mọi thứ lại ngoài dự tính của em hết. Anh không giữ lời. Đã nói là coi nhau như người xa lạ rồi mà. Sao lại ngay cái lúc em không ngờ tới nhất thì anh xuất hiện dành cho em một nụ cười nồng nhiệt như là chúng ta đã quen biết từ thuở nào vậy, mặc cho bao cái nhìn ngờ vực xung quanh đang xoáy về em. Giờ thì em còn biết làm gì ngoài cái cười đáp lại. Nhưng anh nên nhớ là chỉ xã giao thôi nhé! Mặc cho ánh mắt anh cứ dõi theo em, thì em vẫn làm như không thấy. Mặc cho anh cứ tìm cách nói chuyện với em, thì em vẫn làm như không hiểu. Mặc cho anh vì em mà mang theo chiếc máy ảnh trong cuộc hành trình này bởi anh biết rất rõ là em mê chụp ảnh đến cỡ nào, thì em cũng vẫn làm như không quan tâm. Mặc kệ anh với chiếc máy ảnh ngồi lặng lẽ mòn mỏi chờ nhận phòng ở khách sạn, em vô tư bỏ đi với đám bạn và những chiếc máy ảnh khác. Nhưng khi nhìn lại thấy anh rất tội nghiệp, em tự hỏi, cuộc trả thù này có thú vị không?

Rồi anh cũng không bỏ cuộc để có được những hình ảnh em trong chiếc Nikon của anh, cái vẻ vui mừng lúng túng của anh khi ấy như một đứa trẻ khiến em quên rằng mình không còn là những người xa lạ nữa... Nhưng nếu vậy thì bây giờ mình là gì của nhau? Bạn à? Ừ. Không phải ngày ấy em muốn buông tay và chúng ta chỉ nên là những người bạn? Nhưng sau rất nhiều yêu thương lẫn tổn thương ấy, anh nghĩ chúng ta có thể dễ dàng xem nhau là bạn như ngày xa xưa nào đó không? Thật ra mọi lời giao ước chỉ là lý thuyết, thực tế phức tạp hơn rất nhiều...

Đêm ấy anh uống rất nhiều, rời khỏi bữa tiệc, anh và em lang thang qua những con đường ở một thành phố xa lạ, rồi ngồi cạnh nhau trên băng đá công viên, anh nói anh không muốn làm bạn, mà thực sự là chưa bao giờ anh muốn làm bạn...

Anh hỏi em: “Thật ra, chúng ta trả thù nhau như vậy đã đủ chưa?”

Anh bắt em nhìn sâu vào đôi mắt anh để trả lời. Nhưng có gì để trả lời bây giờ chứ? Mà trả lời xong rồi thì mình cũng có giải quyết được gì đâu. Anh khó chịu khi nhìn thấy em cười đùa với người khác trên biển mặc cho anh kêu cứu em vẫn dửng dưng. Nên khi vào quán bar anh cố tình ôm cô gái khác trước mặt em, vậy mà em vẫn im lặng.

Thực sự thì cả khi dửng dưng hay im lặng em vẫn là người đau nhiều nhất… Anh nghĩ em có thể hồn nhiên cười đùa với anh như với những người khác không? Anh thuộc về một thế giới nào đó mà em không được phép chạm đến. Ngay cả khi anh bất chấp sức cản của những dòng nước để bơi về phía em thì em cũng phải cố đẩy anh ra xa. Thậm chí có thể điều đó sẽ khiến anh ngả vào vòng tay của một ai khác, và dù chỉ vô tình hai cố ý với bao nhiêu người anh để em đau thì em cũng vẫn phải mỉm cười. Bởi vì ngay khi bắt đầu cuộc chơi này em đã biết mình là người không có quyền…

Nhưng khi vứt bỏ hết mọi thứ ồn ào xung quanh và thế giới chỉ còn hai người, anh mới dần cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ của cô gái trước mặt anh, anh bỗng ôm lấy em, rồi từng lúc siết em thật chặt, rất giống như cái ôm cuối cùng của mùa đông năm ấy…

Anh ơi! Thực sự đêm ấy em đã từng ước gì thời gian có thể ngừng lại để chúng ta không phải quay về với thực tại! Nhưng, ước gì thì cũng chỉ là ước gì thôi, đúng không anh?

Thực sự thì trong cuộc đời anh đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cô gái, nhưng cảm xúc với em vẫn là những gì đặc biệt nhất mà anh từng có, là những gì mà anh không sao có thể giải thích chính xác được bằng lời. Trong thế giới vạn biến này, anh cũng không biết tương lai mình rồi sẽ ra sao, con tim chúng ta rồi sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn rằng em đã là một phần rất đặc biệt trong tim anh…

Sau đêm hôm đó, chúng ta lại buông tay nhau rồi lạc mất nhau thêm lần nữa. Bẵng đi hết mùa thu rồi sang mùa đông, cuộc sống bận rộn, nhiều thứ khác kéo đến, hình ảnh của nhau cũng nhạt nhòa dần, những tưởng em đã có thể viết được đoạn kết cho câu chuyện tình của chúng mình. Nhưng rồi cũng mùa đông năm ấy, chiếc máy ảnh và những tấm ảnh lại thêm một lần đẩy mình ngả vào đời nhau. Lần này em mới nhận ra rằng mình không thể sống thiếu nhau thêm lần nào nữa, vì mình vốn dĩ là thuộc về nhau. Cho dù mình có đi đâu, có gặp ai, thì rồi định mệnh cũng cứ trói mình vào nhau. Vì mình mắc nợ nhau rồi, đúng không anh? Vậy mình hãy cùng nhau trả món nợ này anh nhé!

Bình luận

Viết Đánh Giá
N
mình cũng muốn được như thế!