Đăng bởi Marry Doe - 09/04/2015 | Lượt xem: 1422
Nó yêu mày- tao nhường nó cho mày đó- tao thua rồi
Cô giáo nhìn 3 đứa, mặt đỏ bừng giọng to và khàn.
- Tại sao ba em lại cười đùa trong lớp học vậy hả.
- Em…em…- Tuân cúi mặt xuống đất không nói được gì cả.
Cái Duyên mặt đỏ hồng, hai tay đan ngón vào nhau rứt cúc áo.
Tôi lên tiếng.
- Chúng em xin lỗi ạ.
Cô giáo im lặng nhìn ba đứa, rồi thở dài.
- Ba em về chỗ, cô mệt lắm rồi.
Chúng tôi trở về chỗ ngồi, buổi học tẻ nhạt hơn bao giờ hết, giờ ra chơi Tuân lại gần Duyên nói.
- Tớ xin lỗi vì làm liên lụy tới cậu.- Đôi mắt tròn to Duyên nhìn Tuân, trông mà đáng yêu.
Duyên cười nhẹ.
- Thôi…! Có gì đâu, tớ học bài. – Duyên ôm cuốn sách chăm chú đọc tiếp.
Tuân tiến tới chỗ tôi ngồi, ngay sau lưng Duyên.
- Ê..Xin lỗi nó đi kìa.
- Tao không có lỗi. – Tôi lườm nó bực giọng.
- Mày…chịu luôn đó. Hic.
Nó trở về chỗ ngồi và ghi chép gì đó, tôi nhìn sau lưng Duyên, cố gắng muốn hé miệng nói lời xin lỗi mà chẳng được.
Bỗng đâu mấy phút sau đó cái Duyên vứt cho tôi mảnh giấy, tôi cúi xuống nhặt lên, hồi hộp mở ra.
- Đồ hèn.- Dòng chữ trên giấy to tướng.
Tôi nhăn mặt, nhìn nó chốc lát rồi đập nhẹ vào vai, nó quay người xuống.
- Đồ hèn. – Nó bực giọng.
- Ơ …cậu…tớ tớ có làm gì đâu.
Nó tiếp tục lườm.
- Không làm gì, cậu với Tuân cười đùa chọc tớ làm cô phát hiện mà bảo không có gì.
Đúng là hồi nãy tôi và Tuân cố tình chọc Duyên rồi cười ha hả trong lớp học, mà lạ thay nó không bực với thằng Tuân lai đi bực mình với tôi. Tôi đỏ mặt, nhìn nó rồi bảo.
- Hic...Tớ xin lỗi, tớ...tớ.
- Tớ tớ cái gì, bắt đền hai cậu đó.- Nó đũng đãnh.
- Đền gì cơ.
- Không biết, tạm thời chưa nghĩ ra.
Kiểu gì chả lại kem với thạch sữa chua, mỗi lần làm nó giận là hai đứa tụi tôi chịu no đòn, nó ăn như lợn vậy à.
Nhưng ai ngờ, lần này nó đổi trò, còn dã man hơn.
- Mỗi ngày đến đón tớ đi học.- Nó cười.
- Cái gì? Nhà cậu với nhà tớ xa nhau. Không được.- Tôi rướn cổ lên.
- Không được à, vậy tớ mạch cô các cậu trêu gẹo con gái trong lớp coi cô phạt thế nào. - Nó ra giọng, vênh mặt cười.
Tôi gãi đầu, mặt đỏ dậm nhìn nó, cái nét đáng yêu làm tôi không giận lên được, nhìn nó rồi gật đầu. Nó lặng lẽ quay lên đọc sách tiếp. Tôi thầm nghĩ bụng cái Duyên nay lạ vậy?
_Hết phần 1_
(TMT)