Đăng bởi Marry Doe - 12/04/2018 | Lượt xem: 982
Thật khó để diễn tả tôi thích cậu bao nhiêu, nhiều như thế nào, và kì thực cũng đâu cần phải đong đếm nó bởi tôi tự cho rằng thích cậu là chuyện cả đời.
Tôi vẫn thích cậu ấy. Lâu hơn tôi nghĩ. Nhưng chỉ là tôi thích, còn cậu ấy thì không. Kể cả những ngày nắng rót những giọt giòn tan hay những ngày mưa giận dữ sắp kéo cơn về, chỉ cần là có cậu ở đó, góc công viên mà chiều nào cậu với đám con trai đá bóng, tôi sẽ luôn đến rồi thả trôi mọi suy nghĩ về thế giới để trong tâm chí tràn ngập hình ảnh cậu.
Một ngày vỏn vẹn 24 giờ phải dành để đi học ở trường, đi học thêm, học năng khiếu, gặp gỡ bạn bè, luôn chẳng đủ để làm mọi việc nhưng thời gian để nghĩ về cậu không bao giờ là thiếu.
Gặp một bài toán khó, tôi tự nhủ “Hẳn nếu là cậu thì cậu sẽ giải được bài toán này vì cậu học rất giỏi và có vẻ chỉ thích nói chuyện với những người học giỏi nên tôi càng phải cố gắng”. Nếu chẳng may đang nô đùa với mấy cô bạn, tôi sẽ bất chợt dừng lại mà nghĩ: “Cậu sẽ chẳng thích những cô nàng quá ồn ào như tôi, nên tôi sẽ cố gắng để dịu dàng như cô bạn gái bây giờ của cậu”.
Nếu quá mệt với những lớp năng khiếu mà tôi cam đoan có học thêm vài năm nữa tôi cũng chẳng khá lên nổi, nhưng vì hy vọng một ngày nào đó vô tình trời đổ mưa, tôi sẽ lặng lẽ đứng cùng cậu dưới mái hiên, rồi đem tặng cậu chiếc ô xanh sapphire của mình, biết đâu cậu sẽ mỉm cười và bảo “Mình về chung nhé”.
Hoặc những giờ tan học, tôi sẽ có thể cố tình đi chậm lại một bước, để chờ cậu bước tới. Vì có cậu ở đó nên dù có trở thành một đứa tệ hại nhất lớp tôi vẫn phải tự bảo mình cố gắng.
Tôi biết cậu thích toán, còn tôi thích môn văn mang cái chất say đắm ngọt ngào, nhưng khi cậu chọn Kinh tế cho tương lai sắp tới, tôi chọn cậu là tương lai của mình. Muốn vào cùng trường Đại học với cậu, tôi cũng muốn lấy đó làm cái cớ để cậu chỉ bài cho tôi và tôi biết mình phải cố gắng thay đổi bản thân. Thật khó để diễn tả tôi thích cậu bao nhiêu, nhiều như thế nào, và kì thực cũng đâu cần phải đong đếm nó bởi tôi tự cho rằng thích cậu là chuyện cả đời.
Tôi đã từng chắc chắn rằng chẳng ai có thể làm thay đổi được việc tôi thích cậu kể cả cậu không thèm để ý một xíu đến tôi. Đứa con gái cùng lớp vụng về, cả ngày chỉ biết làm trò ngốc nghếch trước mặt cậu.
Những ngày cùng nhau bước chân vào Đại học, tôi gặp Trường. Tôi đã e sợ rằng cậu ấy sẽ chạm vào những cảm xúc của tôi, những cảm xúc mà tôi chỉ muốn dành riêng cho cậu. Và nỗi sợ đó tôi đem trút hết trên những dòng trạng thái trên Facebook. Trường cũng nổi bật, nhưng không ít nói như cậu, càng không lạnh lùng như cậu. Cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi, giúp đỡ tôi trong học tập và những hoạt động ở trường.
Khoảng thời gian cùng nhau sinh hoạt ở khu quân sự, Trường dành cho tôi những buổi chiều đi bộ quanh sân trường trong khi mọi người mải mê với những hoạt động mà họ yêu thích.
Một ngày khi tôi và Trường đang mãi đuổi theo chú chuồn chuồn ở bãi đất sau trường thì bắt gặp cậu đi tới, cậu lơ đễnh bảo: “Dạo này cậu chẳng cần tớ chỉ bài như ngày xưa nhỉ?”. Tôi chẳng giấu nổi nụ cười có phần thích thú, khi thấy cậu “để ý”.
Chỉ là ở Trường, tôi biết, tôi thấy hình ảnh cậu trong đó. Chỉ là thi thoảng khi nhìn Trường, tôi sẽ tự thấy mình được an ủi bởi một người “gần giống” cậu.
Tôi vẫn thích cậu. Bảy năm rồi đấy cậu ạ. Cậu là gió, cứ mãi rong chơi khắp phương trời rộng lớn. Tôi là mây, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo đó. Nhưng tôi tự hỏi bao giờ mới có thể đi cùng nhau?
Dù sao đi chăng nữa, mối tình đầu của tôi, cả thanh xuân của tôi chỉ cần có cậu là đủ.
(st)