Đăng bởi Marry Doe - 14/03/2018 | Lượt xem: 666
Thần thái của một phụ nữ phản ánh người đàn ông của cô ấy. Với chồng hèn, điều ấy thật chẳng dễ nói ra.
Sau hơn 2 năm yêu đương mặn nồng, chị Loan quyết định lên xe hoa về nhà chồng trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Đối với chị, anh là người hiền lành và hiểu chuyện, anh chưa bao giờ khiến chị phật ý, cũng chưa bao giờ gàn chị bất cứ điều gì. Chị tin anh là người hiền lành và thương vợ, tuy không quá giỏi giang nhưng chị chỉ cần được yêu thương là đủ.
Tuy nhiên, khi về sống với nhau chị mới phát hiện ra anh hiền đến nhu nhược, hiền đến mức để cả người nhà lẫn người ngoài "ngồi lên đầu, lên cổ". Chị vừa mới về làm dâu, mẹ chồng đã vội cắt thuốc cho vợ chồng chị uống để mau sinh cháu. Vì không muốn mâu thuẫn với mẹ, chị bấm bụng uống nhưng bị dị ứng nên người mẩn đỏ hết cả. Chị bảo anh, anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện: "Mẹ mất công mua rồi, em uống cho mẹ vui".
Chưa dừng lại ở đấy, mẹ chồng còn đặt ra lịch sinh hoạt chăn gối cho vợ chồng chị. Những ngày không đúng lịch thì mẹ sang ngủ với chị, anh sang phòng riêng. Ngày "chuẩn" thì anh chị được... thả. Bị kiểm soát đến cả chuyện riêng tư như thế nhưng anh chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ sẽ nói chuyện lại với mẹ. Anh bắt chị nhịn, bắt chị mua quà về để dỗ dành mẹ. Anh bảo: "Mẹ thì chỉ có 1 thôi, sau này mẹ còn là bà của con mình, mình chiều mẹ một chút có sao đâu em".
Anh hiền, hiền như cục bột. Tính cách đó của anh giúp anh không bao giờ dính phải mâu thuẫn, nhưng cũng chưa bao giờ đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa mẹ chồng với nàng dâu. Có lúc chị Loan thầm nghĩ: "Đàn bà con gái lấy chồng chỉ mong một chữ an. Chữ an đấy nói thì to tát chứ chính là chồng mình, là cha của con mình. Anh kiếm tiền thì chẳng giỏi, cáng đáng việc nhà cũng không, anh chỉ hiền lành, thế thôi. Chị đã từng nghĩ không biết mình còn phải làm chồng đến bao giờ nữa?"
Mẹ chồng tính khí thất thường, lúc thì ngọt nhạt, lúc lại khó chiều. Thực tâm bà là một người mẹ tốt, nhưng bà cưng con trai như trứng mỏng nên ai bà cũng ngứa mắt. Cực chẳng đã, chị yêu cầu chồng xin mẹ cho ra ở riêng. Chị thà ở nhà thuê cực một chút còn hơn ngột ngạt trong căn nhà 5 tầng giữa thành phố như thế này.
"Để anh nói với mẹ, nhưng em cố chịu thêm một thời gian nữa. Mẹ nhiều tuổi rồi nên nhạy cảm, hay suy nghĩ lắm." - anh lại điều đình với chị. Nếu là trước kia, chị sẽ nghĩ anh là người chín chắn, hiểu chuyện. Nhưng không, giờ đây chị nhận ra rằng anh là một người chồng hèn, bởi trong mắt chị, không dám lên tiếng bảo vệ người mình thương yêu, không gọi là hèn thì gọi là gì?
Từ tài chính, họ hàng, cưới xin đến nhà cửa anh đều không dám quyết thì chị vẫn nhịn được, nhưng đến cả con cái, chăn gối vợ chồng mà anh cũng để người khác can thiệp thì chị không chịu được nữa. Cực chẳng đã, chị muốn rời xa anh và giải thoát cho mình. Đối mặt với lá đơn ly hôn, anh tần ngần: "Em làm thế này mẹ buồn lắm đấy." Tới lúc này, chị chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Chị thực sự tin rằng mình đã làm đúng khi lựa chọn ra đi.
Liệu có bao nhiêu người đàn ông hiểu được rằng, đàn bà không hề sợ lấy chồng nghèo, chỉ sợ lấy chồng hèn mà thôi?
St