Đăng bởi Marry Doe - 20/01/2015 | Lượt xem: 1061
Giọt lệ sầu chẳng vơi đi nỗi nhớ.
Thôi nhủ lòng cố gắng để tìm quên!
Có phải là nợ duyên
Gặp nhau từ tiền kiếp?
Rồi không dưng cung đàn xưa lạc nhịp
Phút lỡ làng gãy vụn khúc yêu thương
Người ta nói hai người gặp nhau ,thích nhau ,yêu nhau thì chỉ mới là " duyên" nhưng đến được với nhau hay không phải cần có "nợ". Anh và cô cũng vậy!
Ngày ấy hai người cùng học chung một lớp ở trường đại học anh ngồi bàn cuối cô thì ngồi bàn đầu tiên,hai người chưa từng biết nhau ,chưa từng nói với nhau câu nào,và cô cũng chưa từng biết đến tên anh. Cho đến một hôm cô nhận được mẩu giấy nhỏ ,trên đó ghi " cô bé ,sao em buồn vậy" . Cô mở mảnh giấy ra đọc rồi thờ ơ gấp lại bỏ vào ngăn bàn,bởi vì đó chẳng phải là lần đầu tiên cô nhận được sự quan tâm từ bạn khác giới,nên cô cũng cho rằng đó chỉ là những lời trêu đùa như mọi lần mà thôi. Phải nói thêm là cô đẹp,rất đẹp, cô có đôi mắt buồn ,hút hồn người đối diện,làn da mịn màng và có giọng nói rất dịu dàng,dể nghe . Nhưng cô ở lớp lại rất ít nói ,ít cười ,cô hay ngồi một mình và nhìn xa xăm.
Những ngày sau đó cô đều nhận được những mẫu giấy tương tự từ anh ,khi thì " cô bé,sáng nay em ăn sáng chưa " , "cô bé ,em đang làm gì đó"," Cô bé,em có muốn biết anh là ai không"....cứ như thế 35 ngày liên tiếp cô nhận được những mẫu giấy nhỏ và những câu hỏi quan tâm. Và cô chưa một lần trả lời hay tìm hiểu ai đã gửi cho mình. Cho đến một hôm ,đó là ngày thứ 35 cô phát hiện ra mỗi lần tan lớp,rời giảng đường cô luôn thấy có một người con trai đi về chung đường với mình ,nhưng anh ta chỉ đi sau mà không bao giờ vượt qua cô. Cô cố tình đi chậm lại để cho anh ta đi trước nhưng anh ta vẫn không qua, khó chịu cô quay lại hỏi thì nhận được nụ cười và ánh mắt trìu mến anh ta nhìn cô ,có hỏi "sao anh không đi mà theo sau tui hoài vậy?" ,anh trả lời" anh tình nguyện làm cái đuôi theo sau em mà,em cứ đi trước đi ,đừng quan tâm đến anh". Đó là lần đầu tiên cô biết mặt anh và 2 người nói chuyện với nhau. Từ đó hai người thân nhau hơn ,nói chuyện với nhau nhiều hơn và cô thấy mến anh hơn vì cô nhận thấy anh hiểu cô rất nhiều ,có lẽ vì hai người cùng chung cảnh xa quê nhớ nhà ,vì hai người hợp tính nhau và có lẽ hai người tìm thấy nhịp đập giống nhau từ hai phía. Hai người bắt đầu hò hẹn.
Anh đưa cô đi qua khắp những con đường Sài Gòn, anh và cô đều là con nhà nghèo xa quê đi học nên điều kiện không có để anh đưa cô đến những nơi sang trọng đẹp đẽ,nhưng cô thấy hạnh phúc,vui vẻ với những điều bình dị. Mỗi tối sau khi cô từ lớp gia sư trở về ,anh chờ cô ở cửa phòng trọ để dẫn cô đi ăn tối ,nhưng bữa tối của cô và anh chủ yếu là món hủ tiếu giá 5000đ thời đó . Không có những buổi hò hẹn ở những quán cà phê lãng mạn mà là anh chở cô đi dạo khắp các con đường ở sài gòn chỉ để thấy buổi đêm ở đây cũng có những nơi rất yên bình ,ngồi bên ghế đá ngắm những người đi tập thể dục. Thời sinh viên trôi qua như thế ,họ vẫn tay trong tay dù tình yêu của họ cũng vượt qua rất nhiều sóng gió,đã rất nhiều lần cô nói lời chia tay với anh,cũng đã rất nhiều lần anh phải khóc cầu xin cô đừng bỏ anh. Nhưng ...
Giọt lệ sầu chẳng vơi đi nỗi nhớ
Thôi nhủ lòng cố gắng để tìm quên!
Anh là người Bắc ,cô là người miền Trung ,ba mẹ cô không đồng ý vì họ không muốn cô sau này sẽ lấy chồng xa ,họ chỉ muốn gia đình con cái quây quần bên nhau ,lúc đau ốm ,già yếu sẽ có con cái ở bên . Những lý do mà bà mẹ ,gia đình cô đưa ra rất rõ ràng và cái nào cũng hợp lý, Và trên hết cô không biết có phải vì tình yêu cô dành cho anh chưa đủ mãnh liệt để có thể vượt qua được sự ngăn cản của gia đình. Cô và anh chia tay. Anh về quê . Cô về quê. Họ chia tay nhau
Rồi đây, trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai, tay nắm tay...
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay.
"Người ta nói tình yêu sinh viên rất khó thành ,biết bao nhiêu cặp thì mới có một cặp nên đôi thành vợ thành chồng". Cô nói với anh như thế khi anh từ sài gòn về quê để gặp cô mong được nối lại tình cảm. Anh quả quyết rằng anh sẽ không như thế ,anh sẽ về xin với ba mẹ vào xin cưới em. Nhưng cô cương quyết từ chối ,lạnh lùng tránh mặt anh. Anh đau lòng ,anh uống rất nhiều rượu ,và anh dầm mưa,anh cứ như thế đi trong mưa để về phòng trọ. Sáng hôm sau anh đành phải về lại Sài Gòn vì không thể nào làm lay chuyển ý định của cô. Cô quá nhẫn tâm,cô đau lòng vì mình đã quá vô tình với anh,nhưng chẳng còn cách nào khác người ta nói "tình thì phải dứt khoát ,tiền thì phải rõ ràng", Chỉ có như thế anh mới quên cô được.
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau, mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
6 tháng sau cô lên xe hoa về nhà chồng .Người ta lại nói "người mình lấy làm vợ (làm chồng) có thể không phải là người mình yêu nhất, có thể cũng không phải là người yêu mình nhất, mà chỉ đơn giản là họ đến đúng vào cái thời điểm cả 2 cùng muốn lập gia đình" .
Chữ duyên đã gắn kết anh và cô lại nhưng giữa anh và cô lại không có nợ nên không thể thành vợ thành chồng.
Đừng trách hờn gì em
Sao mắt buồn muôn thuở
Chuyện tình xưa tan vỡ
Chữ yêu thương nhạt nhòa
![](http://tapchianhdep.com/wp-content/uploads/2015/01/hinh-anh-buon-ve-tinh-yeu-cua-cac-co-gai-4.jpg)