Cám ơn cuộc đời mang anh đến cho em
Để biết nhớ nhung chỉ một ngày xa cách
Biết ấm lòng khi đêm về lạnh ngắt
Biết rộn ràng đôi mắt liếc nhìn nhau.
Đọc những dòng thơ này, anh có nhớ về những ngày ta mới yêu nhau, những cảm giác xao xuyến rộn ràng và con tim bắt đầu loạn nhịp? Đây là bài thơ đầu tiên em tặng anh, tuy không phải em sáng tác nhưng sao nó đúng với em đến thế? Anh thường hay đọc đi đọc lại và thuộc từng lời. Anh nói muốn những lời thơ ấy, em chỉ dành cho riêng anh thôi.
Lần đầu mình quen nhau cách đây gần bốn năm qua một diễn đàn học tập. Sau một năm chờ đợi mối tình online đầy lãng mạn, mình được ở bên nhau và có những phút giây yêu thương thật sự. Có lẽ ông trời đã ưu ái khi cho em một mối tình đầu ngọt ngào như cổ tích. Anh không giàu, không có tiền mua cho em những món quà giá trị nhưng hiểu em hơn ai hết, luôn biết cách làm em vui, yêu chiều cái tính trẻ con nũng nịu. Sự chân thành ấy khiến em có một niềm tin yêu tuyệt đối vào anh và hạnh phúc ngập tràn. Em dành cho anh tất cả, cái nắm tay, nụ hôn, cảm giác nồng nàn đầu tiên... thay cho lời chứng minh về sự thủy chung son sắt.
Mỗi nẻo đường, góc phố, mảnh đất Hà thành đều in dấu chân đôi ta. Anh đưa em đến những nơi chưa bao giờ em được tới, từ tháp Rùa, hồ Gươm, đến hàng bún đậu cạnh trường đại học Thương mại... Em không thể quên những buổi tối lãng mạn bên bờ hồ Tây, anh thì thầm lời yêu, ôm em thật chặt. Không quên đại lễ nghìn năm Thăng Long, anh đưa em xem pháo hoa, khi về bị dòng người xô đẩy, quá nửa đêm mới đi được một cây số, hai đứa đành thức trắng đêm dắt tay nhau đi trên đường. Chưa bao giờ em ở bên ngoài với một người con trai nhưng không hiểu sao, em không sợ mà luôn cảm nhận được sự an toàn, bình yên có anh che chở. Khi ấy, anh nói với em một câu mà trong tim vẫn hằng ghi nhớ: "Nghìn năm Thăng Long là có một, nghìn năm sau mới lặp lại, tình yêu của anh với em cũng vậy, nghìn năm sau mới có cặp thứ hai".
Anh còn nhớ không, có hôm cả hai đứa đều hết tiền, không còn dù chỉ một nghìn đi xe bus, vậy là mình đi bộ cả chục cây số, từ nhà trọ của anh đến ký túc xá của em vay tiền các bạn. Anh nắm chặt tay em như tiếp thêm động lực, không còn cảm thấy mệt hay gió lạnh thấu xương. Tình yêu, đó là sức mạnh phi thường khiến đứa con gái yết ớt như em lập được kỷ lục của đời mình. Và sau ấy, anh đã đi làm thêm thật nhiều, thật siêng, học cách chi tiêu, để không bao giờ em phải vất vả như thế nữa.
Những kỷ niệm tình yêu cứ đong đầy qua ngày tháng, mà mỗi lần đi qua một con đường, tất cả hiện về như mới ngày hôm qua. Nơi ấy không chỉ lưu giữ những niềm vui, còn cả những nỗi buồn và bao khó khăn, vất vả. Anh cho em niềm tin và nghị lực vượt qua những gian nan đầu đời. Mỗi vấp ngã em đứng lên đều có bàn tay anh nâng đỡ, lúc anh khó khăn có em bên cạnh sớt chia. Một mình giữa chốn phồn hoa đô thị, xa gia đình, nếu không có anh, có lẽ cô sinh viên nhỏ bé ngày nào đã không thể đứng vững. Nếu không có em, có lẽ, anh đã không nỗ lực hết mình đến thế, phải không anh?
Nhưng tình yêu không đơn giản vậy. Đôi khi, dù có trao bao nhiêu tình cảm thì người đàn ông vẫn có chút trăng hoa. Em không tin vào mắt mình trước những dòng chat tình cảm của một người con gái khác gửi đến. Đó chỉ là một người tình online, chưa bao giờ gặp nhau, mà sao nước mắt em mặn đắng. Bởi vì, em cũng yêu anh từ một mối tình online và em không phải là duy nhất. Anh gặp và yêu em ngoài đời thì cũng có thể gặp cô gái kia như vậy. Phải chăng, anh yêu em và chỉ trêu đùa cô gái kia, hay là cả hai người? Có lẽ những gì người ta nói không sai, tình đầu thường mong manh dễ vỡ. Em cũng không muốn tranh giành một người không thật lòng.
Vậy là em quyết định rời xa anh, coi như chưa bao giờ có nhau trong cuộc sống. Tất cả những gì đã qua sẽ gọi tên "dĩ vãng", em sẽ quên hết những tháng ngày vui buồn, sướng khổ bên anh. Em không cần bất cứ một lời giải thích nào vì những dòng chữ ấy đã nói lên tất cả. Cảm giác bị lừa dối, hụt hẫng, xót xa không thể khóc thành lời. Một mình em cô đơn trên những con đường kỷ niệm, càng cố gắng tìm nhiều niềm vui bên ngoài, hình ảnh anh càng hiện lên làm con tim quặn thắt, đớn đau. Có lẽ đó là chuỗi ngày dài nhất trong cuộc đời em khi không có anh bên cạnh.
Rồi bỗng một ngày, cô gái ấy gọi điện cho em, nói nhẹ nhàng: "Người anh ấy chọn là chị, không phải em. Em xin lỗi vì đã làm chị tổn thương. Em chỉ muốn giả vờ làm người thứ ba, đừng giận em nhé. Hãy coi như đây là thử thách đầu tiên, đừng từ bỏ người mình yêu dễ dàng như vậy. Anh ấy nhớ và rất cần chị. Chúc anh chị hạnh phúc". Những lời nói khiến em không thể tin được, tại sao anh có thể đối xử như vậy với em, lại trêu đùa em? Mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi sao, em phải làm gì trước một lời như thế?
Anh tìm đến bên em sau cả tuần không gặp, vừa giận, vừa khẽ ôm em vào lòng: "Em yêu anh mà lại bỏ rơi anh vậy hả? Em phải tìm hiểu rõ mọi việc chứ. Sau này lấy nhau rồi, có cô nào theo anh, em cũng để người ta giành mất chồng của em hay sao? Lần sau phải mạnh mẽ, không được vậy nghe không?". Em chỉ biết khẽ nép đầu vào anh, khóc trên bờ vai quen thuộc. Cảm giác yêu thương tưởng đã mất đi lại ùa về. Em nguyện sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Em đã quá ngốc, suýt nữa để tuột mất niềm hạnh phúc lớn lao.
Đã quá lâu kể từ ngày ấy. Thời gian trôi thật nhanh, sắp đến kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta rồi anh nhỉ? Anh đã là của em, thuộc về em một cách thực sự. Mỗi ngày, em được gọi anh là "chồng yêu". Dù trước mắt còn muôn vàn chông gai, dù mình đang bước đầu lập nghiệp nhưng em biết rằng tình yêu của anh sẽ đưa em vượt qua mọi bão dông. Sức mạnh của tình yêu sẽ là ngọn đèn soi sáng con đường chúng ta lựa chọn. Sau này, con trai lớn lên, con sẽ tự hào vì một người bố tuyệt vời và được sống dưới một mái ấm gia đình hạnh phúc.