Thanh toán

Tôi đi tìm anh

Đăng bởi Marry Doe - 12/09/2014   |   Lượt xem: 964

Tôi đã tìm thấy anh - qua những kỉ niệm

Tôi đứng giữa trời mưa, những hạt mưa lất phất trên cột đèn mờ, ngửa mặt lên và nếm thử vài ba giọt, đôi mắt nhòe những hạt nước mỏng manh. Đầu lưỡi mát, ngọt.  Mưa cũng có cái thú vị của nó, hồn tôi phiêu diêu giữa bóng đêm và những đắm say, giữa cái lạnh tê tái của Đà Lạt, giữa màu khói của gánh hàng hủ tiếu bên đường, có hai ba người ăn.  Giữa cái cô đơn đến tột  cùng…Đây rồi, quán cà phê cũ.  Tôi nhìn lên hàng chữ “For get me not”, đứng nhìn  thật  kĩ và cố suy nghĩ ý nghĩa của từng câu chữ, cuối cùng vẫn là “xin đừng quên em”… “xin đừng quên tôi”. Không còn vị khách nào bởi đã quá 23 giờ  đêm. Tôi chỉ đứng ngoài, nhìn vào nó, như đang cố tìm ra điều gì thú vị sau cánh cửa sắt vô hồn ấy.  Cả buổi tối nay, nơi mà tôi muốn tìm đến vẫn là quán cà phê này, tôi muốn nhìn nó vào lúc buồn nhất, lúc khuya nhất, vào lúc mà đôi chân đã mỏi, có lẽ nó sẽ giúp tôi có động lực để về và lăn ra ngủ một giấc thật yên bình. Quán cà phê rất đỗi bình thường, rất nhỏ bé, điều làm tôi thích  không phải là nó một quán cà phê đặc biệt, sang trọng hay vị ngon đậm đà của những ly cà phê mà bởi nó được trang trí theo phong cách cổ xưa và lúc nào cũng vang lên những khúc nhạc Trịnh tôi say mê, chính vì vậy mà ngay từ lần gặp anh đầu tiên, tôi đã chọn quán cà phê này. Những thứ tôi ưa hình như đều không tươi tắn, màu sắc mà có vẻ hơi buồn, thậm chí có nét rất bình dị và hoang vắng. Có lẽ tôi là một cô gái Thiên Bình mơ mộng, hay suy tư và lãng mạn Đã gần hai năm tôi trở lại Đà Lạt, nơi mà tôi sợ đến nhất, sợ đối diện nhất nhưng cũng là nơi ấp ủ câu chuyện tình đẹp nhất của tôi.  Khi chiếc xe bắt đầu lên đèo, đi qua những rừng thông lòng  tôi thấy nao nao cảm giác như sắp được được gặp lại người tình xưa, sau nhiều tháng năm xa cách.  Mà cũng đúng, Đà Lạt là “tình xưa” của tôi, Đà Lạt là “ANH”, là “Tình yêu” mà tôi vẫn mong muốn gặp lại dù ANH đã là kí ức, là ngày hôm qua rồi. Dù tình yêu ấy đến nay đã không còn là của tôi, đã kết thúc trong vô vàn nỗi đau, chỉ còn lại tình yêu mà tôi đơn phương ấp ủ và tôn thờ nó.  Tôi đã nhủ phải đi hết những nơi tôi muốn, làm những gì tôi thích, để thỏa nỗi nhớ mong, để tìm lại chính tôi- dù chỉ là một phần nào nhỏ bé. Giữa cái lạnh tê tái, giữa không gian tĩnh lặng của thành phố vốn dĩ đã buồn, tôi thấy mình càng trở nên cô đơn, lạc lõng. Chỉ một mình tôi, chẳng phải đang nắm tay ai khác và dạo bước. Chẳng  phải đang hàn huyên những câu chuyện không đầu đuôi với ai đó, mà chỉ một mình tôi. Mỗi bước, mỗi nhớ thương. Tình Xưa-Người xưa như đang ở đây… 6h sáng, Hồ Xuân Hương hôm nay buồn quá, giá như có cơn mưa rào thật to để gột bỏ đi những làn sương mờ ảo, nhưng chỉ là mưa phùn…sáng sớm tôi dạo quanh, cứ bước đi và  không một chút mệt mỏi. Say mê, khao khát, hồi hộp như muốn tìm kiếm điều gì quý giá lắm. Điều mà, tôi đã bị mất đi, mà  đôi lúc tôi muốn lãng quên, và không muốn tìm lại. Cảm giác  chẳng giống như hai năm về trước, Noel ấy tôi cùng anh dạo quanh Hồ Xuân Hương này, chưa đi được một vòng tôi đã bắt anh phải cõng. Là tôi muốn làm nũng anh, là tôi muốn cảm giác làm một đứa con nít, được vỗ về, cưng chiều. Vì tôi chưa bao giờ được như thế.  Anh cõng tôi đi, gục đầu trên vai anh tôi hát nghêu ngao, chỉ có một bài hát duy nhất mà tôi hát đi hát lại, hát cho đến mức giọng bắt đầu khản và yếu ớt,  bài hát “ Chân tình” và anh cũng hiểu ý đồ của tôi muốn gửi gắm…anh nói tôi “cũng hồn nhiên và sâu sắc gớm đấy”.  Và..trong đầu tôi bắt đầu hiện lên từng câu, từng chữ của bài hát xưa. Giá như bây giờ anh ở đây .. cõng tôi đi, tôi cũng sẽ hát, nhưng chẳng phải là “chân tình”, mà “ Nơi cuối con đường” nhé anh. Những bước đi dồn dập hơn, tôi biết mình cần đi tới đâu, dừng lại chỗ nào. Tới mỏn đất nhô ra của Hồ, có công viên và quán cà phê, tôi đứng lại, ngắm và nhớ ra.. đây chính là nơi Anh và bạn bè đã tổ chức sinh nhật cho tôi, tuổi 21. Có lẽ chẳng bao giờ tôi quên được, trong cái lạnh thấu xương ấy chúng tôi thắp nến, nhấm nháp món thịt nướng và trò chuyện vui vẻ, chắc rằng đó là lần sinh nhật vui và ý nghĩa nhất với tôi- cho đến bây giờ. Lần sinh nhật tôi có người yêu và tình yêu. Lúc này đây, chuỗi nhớ nhung đang ngự trị  trong tâm trí tôi..Lại nhớ, vào một ngày của tháng 9, lần đầu tiên tôi gặp anh, chúng tôi đã đi bộ quanh Hồ, tôi nảy sinh ra ý nghĩ ngắm hồ vào đêm khuya. Dù cho anh mệt và buồn ngủ vì chặng đường đi xe khá dài nhưng vẫn cố thức để làm tôi vui lòng. Chúng tôi đi dạo  quanh bờ hồ ba, bốn vòng bằng xe đạp đôi. Đêm đã về, sương bắt đầu buông xuống, mỗi lúc dày hơn, trắng hơn, tôi háo hức, chờ cho muộn thêm xíu nữa. 2h đêm nhưng  chúng tôi vẫn ngồi đó, chắc rằng người khác sẽ cho chúng tôi bị “điên”. Đùng là khi yêu ta hơi điên một chút như thế đó. Ta chẳng biết nên hay không nên, chỉ là ta thích và ta muốn. Chưa bao giờ tôi nếm cái lạnh như vậy và chưa bao giờ tôi ngắm Hồ Xuân Hương muộn đến thế từ khi đặt chân lên mảnh đất này. Người tôi  run lên, chiếc áo khoác mỏng và thân hình bé nhỏ, nhưng trong tôi lại ấm áp vô cùng, vì bên tôi lúc này là anh, người đàn ông đầu tiên cùng tôi ngắm sương đêm, đôi mắt  muốn díp lại vô điều kiện  nhưng tôi vẫn cố mở thật to để ngắm màn  sương đang phủ trắng xóa mặt hồ. Mờ ảo, hão huyền và lạnh buốt. Tôi cố thuyết phục anh rằng “sẽ thú vị lắm đấy, sẽ là một kỉ niệm khó quên đấy”, để anh có thêm động lực ngồi cùng và chiều theo sở thích quái đản của tôi. Tôi với anh ngồi bên nhau. Xa xa phiá mặt hồ, bồng bềnh những đám sương trắng. Buông xuống thành từng tầng dày-mỏng lẫn lộn. Không một tiếng động, không bóng đèn sáng chói, chỉ là giọt sương mỏng bay xuyên qua ánh đèn mờ. Đà Lạt về đêm đẹp đến lạ thường, yên tĩnh đến lạ thường. Nếu như k phải là những kẻ đang say mê với tình ái thì có lẽ chúng tôi sẽ trở thành những kẻ thất tình đáng thương trong khung cảnh này. Bỗng mọi thứ im lặng dần…nhưng trong lòng tôi lúc này lại trào dâng những cơn sóng dữ dội,  những cảm xúc của một kẻ tập yêu và khao khát được yêu?? chẳng một cái xiết tay, chẳng những cái ôm thật chặt, là khoảng cách vừa đủ,  nhưng tôi biết anh và tôi đang rất ấm áp và thật gần. Sự ấm áp của tình yêu và hạnh phúc. Của kỉ niệm đầu tiên đánh dấu cho một cuộc tình –cuộc tình mà tôi đặt rất nhìu niềm tin và hi vọng.  Là sự bù đắp của bao tháng ngày mong ngóng được gặp mặt nhau. Hai tâm hồn như đồng điệu và  trào dâng những cảm xúc khó tả. Ngượng ngùng và e ấp. Nhưng có lẽ tôi còn mạnh dạn hơn anh một chút.  Tôi muốn phá vỡ sự yên tĩnh đó và bắt đầu kể chuyện. Ngồi cùng tôi,  Anh ít nói, có phải vì anh mới gặp tôi lần đầu hay vì tính anh như thế, lúc đó tôi chẳng biết chắc chắn câu trả lời, tôi chỉ nhớ mình nói thật nhiều và có lẽ  nếu người con trai khác nhìn vào sẽ nói tôi “vô duyên” quá.  Tôi kể anh nghe những câu chuyện không đầu, không cuối, những mối tình học trò nghê ngô của tôi, tôi đọc cho anh nghe những bài thơ mà tôi gọi là “củ chuối” tôi làm khi con học lớp tám, và  những câu chuyện phảng phất những dự định tương lai của hai đứa…Sau mỗi câu chuyện  tôi kể là những nụ cười nhẹ nhàng, thu hút tôi vô cùng, là những lời “bình” nhỏ nhẹ và hài hước. Tôi thấy hạnh phúc. Như đang sở hữu một cảm giác tôi chưa hề có, tôi cứ mải miết với những câu chuyện của mình, vô tư như đứa trẻ, một đứa trẻ hồn nhiên quá đà tới mức vô duyên, nhưng tôi nghĩ anh yêu cái sự vô duyên ấy của tôi. Chúng tôi quen nhau qua mạng, chưa hề một lần gặp gỡ, nhưng lại cảm thấy hiểu và cần nhau, vì thế chúng tôi không ngần ngại nói tiếng yêu đương. Vì thế chúng tôi quyết định gặp nhau. Khi bên anh, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, mà bao cô gái đã từng hỏi người mình yêu “ Anh có yêu em không?”, câu nói cứ lập lờ trong cổ họng, chờ mãi mà tôi k thể thốt ra. Tôi muốn biết anh sẽ trả lời tôi thế nào, tôi muốn chắc chắn là anh yêu tôi. Vì tôi sợ, sợ anh nói dối, tôi sợ cái khoảng cách địa lí, sợ những cuộc tình “ảo” của thế giới “ảo”. Nhưng, cuối cùng tôi chọn cách giấu nó đi, tôi thấy mình đang hạnh phúc – thế là đủ. Hạnh phúc cũng chứng tỏ tôi đang được yêu và đang yêu rồi đó thôi. Cứ thế, tôi yêu anh không cần biết lí do, không cần câu nói yêu  thương của anh, không cần một điều kiện, không cần chắc chắn nữa. Yêu, đơn giản vì  tôi thấy Hồ Xuân Hương hôm nay đẹp quá, đơn giản vi tôi yêu mà thôi. Một câu nói “Anh Yêu Em” làm sao có giá trị bằng những hạnh phúc đang trào dâng trong tôi lúc ấy. Giờ đây tôi cũng muốn dạo quanh Hồ Xuân Hương về đêm, nhưng có lẽ sẽ buồn lắm, sẽ làm tôi yếu đuối, làm tôi nhớ nhung đến điên dại, bỏi chỉ hiện lên trong trí nhớ thôi cũng đủ làm tôi nôn nao rồi. Bởi chỉ có mình tôi. Bởi không có Anh.  Và tôi nghĩ sẽ chẳng tìm được cảm giác “ấm áp” ấy một cách trọn vẹn, dù bây giờ bên cạnh tôi là một người đàn ông - không phải anh. Sự ấm áp ấy có lẽ chỉ là của riêng anh, chỉ có anh mới có thể mang lại cho tôi. Có làm mới nó, cố tìm lại nó, tạo nên nó cũng không thể như nó ban đầu. Bởi Anh là Anh mà. Bởi điều gì đến với ta ban dầu cũng ấn tượng và trong veo.  Lần ấy tôi đã từng hỏi “Sang năm mình sẽ vẫn cùng nhau ngắm sương đêm chứ anh, ngay tại nơi này?” anh trả lời “ Tất nhiên rồi, anh chắc chắn” …Chiếc ghế đá năm xưa ấy vẫn còn nguyên tại chỗ, vẫn k có gì thay đổi. Vẫn lạnh, vẫn có sương mù, nhưng là sương của buổi sớm mai và chỉ có một người đang lặng lẽ ngắm nhìn Hồ Xuân Hương và câu nói của anh đã k trở thành sự thật. Nó chỉ nuôi dưỡng niềm tin cho tôi lúc đó mà thôi. Lang thang trên những con đường dốc, ngoằn nghèo, vài ba cặp đôi đang dạo bước, chợt thấy… thèm lắm, thèm cái nắm tay cùng anh đi dạo, thèm được như những đôi tình nhân kia, thèm cùng người mình yêu thương nếm náp cái buồn, cái yên bình của Đà Lạt. Đi qua những con đường, mỗi kỉ niệm lại hiện lên rõ nét, không thiếu một chi tiết nào. Tôi cố bước thật chậm, để nhâm nhi vị “kí ức”. Và hỏi mình “ Hai năm đã  đủ để quên được chưa?”cứ ngỡ câu trả lời là có, nhưng giờ đây trước con đường này, góc phố này tôi biết mình đã sai. Để quên đi một điều gì đó có lẽ không phải là việc luôn luôn nhắc nhở lí trí của mình, hay phải khắt khe với chính mình, mà đôi khi chính lí trí cũng phải gục ngã bởi những mộng mơ của tâm hồn, bởi những yêu thương không bao giờ cạn! Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao mình lại lên Đà Lạt, tại sao lại đi qua những nơi này? Phải tìm cách mà lẩn tránh, mà xa rời nó đi, bởi chính nó là nơi đã gói ghém những kỉ niệm, những kí ức buồn vui. Có như thế tôi mới vượt qua được chứ! Một sự đấu tranh gay gắt ngay trong bản thân tôi, sự đấu tranh của “ Lí trí” và “ Tình cảm”,  tôi biết rằng đừng nên để tình cảm là kẻ thống trị, nhưng có lẽ tình cảm đã thắng, tôi càng nhớ về anh và những kỉ niệm nhiều hơn là việc kìm chế những cảm xúc và căn dặn mình “QUÊN ĐI”. Tôi khóc,  nhưng …..khóc thầm, chứ k phải là tiếng khóc đau đớn, xối xả như ngày anh nói chia tay.  Tôi không muốn mình rơi nước mắt nữa, mà hãy giấu giọt nước mắt ấy đi, bởi tôi biết anh đang dõi theo tôi, và luôn mong muốn tôi được vui vẻ cơ mà, lúc này, tôi chỉ muốn cầm đt và nhắn tin cho anh, chỉ để khoe với anh “ Anh ơi, em đang ở cuối đường  Đinh Tiên Hoàng, em đang đi dạo, trời lạnh lắm, em muốn ăn xắp xắp, em muốn anh cõng e đi, chân e  mỏi rồi” Ôi! Tôi muốn có anh bên cạnh, muốn làm nũng anh, muốn cùng anh nhớ lại những kỉ niệm ngọt ngào ấy, muốn anh đến bên tôi ngay lúc này đây, tôi đang cần anh mà, tôi không muốn một mình đâu …bởi như thế sẽ giết dần trái tim đang hồi phục của tôi, nhưng thật ngốc nghếch, sao tôi lại nghĩ ra điều ấy chứ, tôi muốn người yêu anh ghen hay sao! Anh, sắp lấy vợ rồi….Tôi, hãy tỉnh giấc đi và cố gặm nhấm một mình thôi nhé! “ Biết bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau”, dù rằng không cố quên đi là sẽ đau lắm, cứ ấp ủ, cứ hoài niệm rồi sẽ héo úa tâm hồn, dù rằng trong cuộc sống bề bộn này, đôi khi mải miết chạy theo công việc, thời gian…tưởng là đã quên, nhưng có lẽ yêu thương mà được trao, được nhận một cách chân thành đã trở thành máu thịt của mỗi người rồi. Quên làm sao khi ta đối diện với nó, bởi ta đâu phải là kẻ mất trí, ta vẫn còn một trí nhớ và trong góc nhớ ấy, có góc nhớ không bao giờ lãng quên… dành cho tình yêu xưa. Ta đã đi qua rồi nhưng chẳng có cách nào giúp ta có thể tẩy xóa được một kí ức! Bởi chỉ là đi qua nhau thôi, ngắn ngủi thôi nhưng ta để lại DẤU VẾT cho nhau.  Dù dấu vết ấy có chứa vị mặn chát của biển hay vị ngọt ngào của Socola, dù là những vết dao đâm ta vô vàn vết thương hay như những bản tình ca lãng mạn thì cũng đã trở thành một phần trong ta. Khi sinh ra chúng ta được thượng đế ban tặng cho trí nhớ. Ta phải trân trọng, và càng trân trọng những gì bên trong nó. Ta cứ nhớ, cứ thả nỗi nhớ ấy cho nó  được tự do, sau những tháng ngày ta gồng ép nó trong sự chật trội và hạn hẹp của tâm hồn, cửa lí trí, hãy cứ để ta bay bổng thêm lần nữa, dù ta có đau và đang khóc thầm, dù tim ta đang loạn nhịp vì không nhận được sự đáp trả đúng nghĩa. Hãy cứ nhớ…tôi cho phép mình được vô tư nhất trong cái khung cảnh  buồn bã, gợi tình ấy, tôi cho phép mình khóc, khóc  thật to chứ k phải khóc thầm nữa, bây giờ tôi lại muốn anh nhìn thấy giọt nước mắt của tôi, tôi muốn anh biết tôi đau lắm, tôi k muốn giấu anh nữa đâu, tôi muốn anh thấy anh vô tình lắm, anh tàn nhẫn lắm…. 23h Lê bước chân, tìm đến nơi cuối cùng trong cuộc tìm kiếm, mà tôi goi  là tìm kiếm chính tôi và gặp lại “người tình”.  Đó là quán cà phê tôi và anh cùng uống trong lần gặp mặt đầu tiên. Hôm nay tôi trở lại cũng là một ngày Đà Lạt dầm dề, những cơn mưa, hệt như lần đầu tiên ấy. Hôm đó, quán vắng, chỉ có tôi và anh, trời mưa tầm tã, điều ấy lại làm tôi thích thú, tôi thích uống cà phê trong mưa, tôi thích chỉ có tôi và anh. Khúc nhạc Trịnh êm ả, phảng phất những nỗi buồn và những điều tôi chưa thấu hiểu. Ly cà phê sữa nóng hổi trên bàn làm tôi dễ chịu, tôi rất thích mùi cà phê, và cũng thích uống cà phê, lần nào cà phê sữa nóng cũng là sự lựa chọn duy nhất của tôi. Vì tôi sợ đắng. Và ghét uống lạnh.  Hai chúng tôi ngồi bên nhau, ngại ngùng, e thẹn từng câu chữ nói ra. Vẻ lóng ngóng, vụng về của anh làm tôi thấy anh thật đáng yêu! Và giờ đây, đứng trước quán cà phê này, tôi lại thấy anh, anh đang nhâm nhi ly cà phê sữa đá, Cô Khánh Ly đang hát  “ Cho tôi ôm em vào lòng,  xin cho một lần, cho đêm mặn nồng..” văng vẳng bên vai tôi, tôi đang ngồi và ngắm anh say mê…Anh, còn đó trong quán cà phê nhỏ, Anh, còn đó bình dị và chân thành, Anh còn đó trong trái tim tôi, trong đôi mắt và  trí nhớ của tôi…Trong tay tôi vẫn đang cầm chiếc điện thoại, dở dang khúc nhạc Ngô Thụy Miên và còn vương những giọt nước mắt nóng hổi. Tôi đã tìm thấy tôi, thấy anh, anh vẫn nguyên vẹn, tôi vẫn là cô bé ngây thơ năm nào của anh….trong một chuyện tình dang dở ..của tôi Thấy anh rồi, tôi thỏa mãn cho những mong đợi, tôi bước về, có lẽ nhẹ nhàng và bình yên hơn, để tôi đón nhận ngày mai. Thấy anh rồi, tôi sẽ không phải ôm sầu hận về anh.  Bởi Anh đi qua đời tôi và cho tôi một kí ức đẹp, lẽ ra tôi nên cảm ơn anh vì điều đó. Thấy anh rồi, anh của ngày hôm qua, anh là người yêu của tôi, là một phần máu thịt trong tôi, cho tới giờ phút hiện tại tôi chưa thể dứt bỏ được. Nhưng không có nghĩa tôi để nó làm tổn thương trái tim tôi thêm lần nữa. Thấy anh rồi, tôi thấy những lời nói của anh, dần được bóc vỏ qua những tháng năm, qua những thử thách của Thần Tình yêu. Thấy anh rồi, tôi nhủ mình hãy để anh được ngủ yên trông tôi, nếu có nhớ nhung, hãy mở nó ra, nhẹ nhàng và nhấm nháp một cách bình thản, như đang thưởng thức ly cà phê sữa năm nào. Thấy anh rồi, phải trông mong vào ngày mai, đừng nhìn về anh mãi, đừng si mê anh mãi…. “ Ngày mai anh sẽ là chú rể của ai đó, anh sẽ sánh bước bên cô dâu xinh đẹp, anh sẽ có một tổ ấm hạnh phúc. Có người thay thế tôi yêu anh và kể tiếp những câu chuyện tình yêu dang dở của anh và có lẽ  họ còn làm  tốt hơn tôi, anh nhỉ?” “ Ngày mai tôi lại say mê với công việc của mình, tương tư những kẻ không đâu, khao khát, đợi chờ những ảo tưởng và ngày mai – một ngày gần nhất- tôi sẽ lại tìm chính tôi, tìm thấy anh  trong một cơn mưa Đà Lạt ” Hẹn ngày gặp lại – TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ!

Bình luận

Viết Đánh Giá
G
hãy bước qua kí ức buồn đó đi bạn. dù bạn đau khổ, bạn đi tìm người ấy nhưng họ cũng đã có riêng cho mình một gia đình rồi
P
Bài viết hay quá, nhưng bạn phân đoạn nhỏ ra hơn xíu nữa thì dễ đọc hơn :)
N
Cảm ơn Nguyễn Thị Phương Trâm :)
N
Bài dài và hay quá...!