Đăng bởi Marry Doe - 25/04/2014 | Lượt xem: 1066
Tôi không biết phải nói thế nào về mình lúc này, vì giờ đây tôi đang rối trí
Tôi không biết khi nào, tại sao và điều gì đã khiến tôi mất dần lý trí
Thiên Bình ơi, người có biết
Vào một ngày gọi là đẹp trời, ngày đầu tiên của năm mới, có một điều bất thường xảy ra với tôi...và vài ngày sau đó, tôi dần dần gục ngã... Giao thừa cận kề, tôi bon chen cùng chúng bạn tìm một vị trí đẹp để xem pháo hoa mừng năm mới. Chỗ tôi đứng tuy không gọi là "vị trí đẹp", nhưng đủ tốt đê quan sát trọn vẹn cả pháo hoa từ...ba hướng: Bên trái là pháo hoa bắn tại đền Hùng, TP.HCM, bên phải là pháo hoa của tỉnh nhà - Đồng Nai, và ở giữa le lói pháo hoa của Bình Dương...Pháo bắn tuy đẹp, nhưng chẳng hiểu sao trong tôi chẳng có quá nhiều hứng khởi, bỗng nhiên thấy buồn vu vơ không hiểu vì sao... Hai giờ sáng, rảo bước trên con đường đi chùa đầu năm, tôi cảm nhận được cái gì đó trong mình bối rối. Đến cổng chùa, cơ duyên cho tôi gặp lại một người bạn cũ từ rất lâu rồi. Ký ức bất chợt ùa về, bất giác thấy nuối tiếc tuổi thơ...Ngôi chùa tôi đi, người đông chen chúc, nhang khói rợp trời. Bỗng có chút cảm giác ngột ngạt, buồn phiền. Thế là, tôi bắt đầu bước đi... Tôi đi, nhưng chẳng hiểu vì sao. Tự nhiên muốn đi, không biết đi đâu, não thì vô thức nhưng chân thì cứ thế mà đi...một bước, hai bước...rồi trăm bước...tôi vẫn cứ thế rảo bước trong đêm đầu năm mới...Đầu óc tự nhiên hiện lên hình ảnh của một người, tôi chỉ bật cười rồi tìm cách nghĩ đến những người khác, và thế là, tôi đã có chuyến "xuất hành" đầu năm. Tôi đi cả một vòng lớn qua khoảng bốn phường, trên đường đi, tôi cố gắng đi sao để ngang qua nhà những người bạn, với một niềm hi vọng vu vơ rằng vô tình gặp được ai đó dịp đầu năm...Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra mình chỉ hi vọng gặp một người, tôi thầm cười và lại bước đi... Ngày hôm sau, tôi đi với nhóm bạn dạo đường hoa. Tất cả sẽ chỉ là một chuyến đi bình thường, nếu tôi không có những phản ứng bất thường mà chính tôi cũng không hề nhận ra. Một ngày sau đó, khi ngồi nhà không rong chơi, có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi bỗng giật mình. Giật mình vì điều mà tôi vừa nhận ra... Tôi nhận ra tôi không thể quên được cái cảm giác lần đầu nắm tay người ấy, trong một buổi tiệc sinh nhật khi bị bắt "xâu xé người đối diện" >_ Tôi nhận ra chuyến đi đầu năm của tôi lại chỉ là cái cớ để tôi được dạo qua nhà người ấy Tôi nhận ra tôi không thể kềm chế bản thân khi bắt gặp nụ cười của người... Tôi nhận ra một điều mà tôi rất ghét, hay nói đúng hơn là lo sợ Rằng: tôi đã chớm nở tình cảm với người tự lúc nào... Và tôi bắt đầu lo sợ... Tìm cách tự gạt mình, rằng: chỉ cảm nắng thôi... mọi thứ rồi sẽ dần trôi qua, thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa Ấy thế mà, chỉ vài ngày sau, tôi đã không còn đứng vững... Thiên Bình ạ, Người có biết: dù đã cố gắng kềm chế, nhưng tình cảm tôi dành cho người ngày một lớn dần mục tiêu năm đặt ra, tất cả là hướng về Ấy đó! Cuộc sống bị đảo lộn, thói quen cũng thay đổi... Tôi thành một người khờ dại... Ngày ngày tập thể dục, chỉ để được dạo ngang nhà Ấy, hi vọng "vô tình ta gặp được nhau" Tối tối mỗi khi về, tôi lại rẽ vào lối đó...Đi thật chậm, chỉ để lén liếc nhìn... Ấy nói muốn thả diều, thế là tôi mang diều đến Tôi tìm mọi cách, chỉ để được gặp Ấy. Và từ đó, mỗi ngày với tôi sao bỗng chốc quá dài... Rồi một lần, tôi nghe được tâm sự của Ấy, mọi điều trong tôi bỗng chốc sụp đổ, tôi gần như gục ngã... Ấy đã để ý người ta... Ấy buồn và hối hận vì khi xưa đã chần chừ Ấy muốn tìm được một người thương ấy như đôi bạn cấp ba vừa mới cưới... Tôi gượng cười, chẳng biết nói sao... Ấy có biết rằng Tôi đã "vẽ" ra một kế hoạch hoàn hảo Tôi cố gắng chuẩn bị mọi thứ để khiến mình tự tin mà đứng trước Ấy để nói lên tình cảm của mình Nhưng tôi đã không còn đủ kiên nhẫn mà chuẩn bị... Tôi sợ, cơ hội rồi sẽ qua đi. Tôi sợ, sợ sẽ không gặp lại nụ cười đó... Mỗi lần nói chuyện, ánh mắt tôi lơ đãng tránh né ánh nhìn của Ấy chẳng hiểu vì sao... Và rồi, lý trí của tôi dần gục ngã... Tôi mất dần kiểm soát với chính bản thân mình Tôi làm việc, mà đầu óc trên mây Tôi chạy bộ, mà trí não luôn hướng về một điểm Để rồi, cả những điều đơn giản, tôi cũng không thể học được nhanh chóng... Thiên Bình ơi, Ấy có biết Thật lòng tôi không muốn nói ra. Trong hoàn cảnh này, nhất là khi tôi biết Ấy đang buồn Nhưng tôi sợ rồi sau này tôi cũng như Ấy Nhìn lại quá khứ, để rồi hối hận... Có thể tôi quá ích kỷ, có thể tôi quá vô tâm Nhưng xin Ấy hiểu rằng, tôi không cố ý... Tôi đã cố kềm nén, nhưng tôi đã không thể "cầm cự" lâu hơn Tôi đầu hàng rồi! Ngày hôm nay, tôi đã nói lên tình cảm của mình Cái thứ tình cảm mà nhiều người gọi là "yêu" Riêng tôi, tôi không dám nói đó là "yêu" Tôi chỉ biết, tôi mong gặp Ấy từng ngày Tôi chỉ mong được nhìn thấy nụ cười của Ấy Tôi chỉ mong trở thành người có thể cùng Ấy chia sẻ vui buồn Với tôi, đơn giản là khi Ấy cười, lòng tôi chợt bừng sáng, thế thôi... Tôi tự nhủ không dám hi vọng quá nhiều nhưng tôi lại đặt trọn tình cảm của mình vào Ấy Tôi không dám mong Ấy thích tôi Tôi chỉ hi vọng, ấy luôn mỉm cười... Với tôi, thế là quá đủ... Thiên Bình ạ, Quá khứ để lại cho người ta nhiều kỷ niệm, vui buồn có cả. Ấy và tôi, cả mọi người nữa, tất cả đều đã có những lần vấp ngã, đều đã có những lần phải tặc lưỡi thốt lên "Giá mà...", đều đã nhiều lần đau buồn và hối hận... Tôi biết Ấy còn quan tâm người ta nhiều lắm, và cũng đang có nhiều nuối tiếc... Nhưng Thiên Bình ơi, tôi mong Ấy sớm tìm lai nụ cười tôi mong Người sớm vui tươi mà tiếp tục hướng về phía trước.. Ấy biết không, dù ấy có trả lời thế nào, tôi cũng sẵn sàng đón nhận Chỉ mong ấy mãi tươi cười, hạnh phúc... Tôi chỉ muốn Ấy biết rằng: Tôi đang ở đây, và tôi sẽ chờ đợi... Ấy ơi, tôi đã chết vì ánh mắt đó, nụ cười đó! Tôi chỉ muốn ào tới mà ôm chặt lấy Ấy nắm tay Ấy, và không bao giờ buông...
![](http://quizk14.vcmedia.vn//files/11/2012/10/4/20121041120-i-wanna-hold-your-hand-by-foxtrot44.jpg)
THIÊN BÌNH ƠI, CÓ VẺ TÔI ĐÃ TRÓT YÊU NGƯỜI... dù thế nào, hãy luôn tươi cười, Ấy nhé!