Đăng bởi - 11/02/2017 | Lượt xem: 601
Trời bắt đầu se lạnh, những giọt nắng ban mai chầm chậm trải mình trên khóm lá ven đường. Con đường nơi mang theo yêu dấu của tuổi thơ che trở tôi...
Trời bắt đầu se lạnh, những giọt nắng ban mai chầm chậm trải mình trên khóm lá ven đường. Con đường nơi mang theo yêu dấu của tuổi thơ che trở tôi khôn lớn. Nay con đường đó đã thay đổi nhiều, thênh thang, rộng lớn. Hàng cây cao vút nằm giữa chia con đường thành hai lối đi.
Tôi bước nhẹ nhàng trên con đường nơi in dấu tuổi thơ, vui buồn lẫn lộn. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu. Trước đây, con đường chỉ là dải đất ngăn cách giữa một cái hồ rất lớn. Hàng ngày, tôi đi bộ qua đó, vui đùa với đám bạn và những cây cỏ dại kiếm tìm vài chú châu chấu, hoặc đôi khi là những nhánh cỏ có phần ngọn phình to mà người ta gọi là cỏ gà để chơi trò dân gian chọi gà. Tôi chơi những con quay được đẽo bằng những khúc gỗ ổi, gỗ nhãn mà rất quý chỉ có ai đó quen, đi về quê mới kiếm được… và tôi tìm đc em