Thanh toán

Vẫn đủ để yêu thương

Đăng bởi Marry Doe - 25/10/2014   |   Lượt xem: 827

Bởi vì yêu nhau,vì hiểu nhau,con người ta mới có thể sống bên nhau trọn đời.Ông trời không sinh ra một ai có thể hoàn hảo cả và em hay anh đều không nằm ngoại trừ ra khỏi quy luật ấy.Ai đâu có thể trọn ven cả một số phận,ai đâu miệt mài kiếm tìm những mảnh ghép hoàn hảo,có chăng những lỗ hỏng cũng đủ để nhận thấy những yêu thương và có đâu chính những thói quen"đáng yêu"ấy lại góp nhặt những gia vị của hạnh phúc.

Tôi và anh quen nhau cũng đã được hai năm.Anh là người vui tính,hòa nhã và cũng là người hay cười.Anh luôn biết cách làm người khác vui,ngay cả khi họ buồn nhât cũng có thể nở nụ cười khi trông thấy anh.Trong mắt tôi,anh là người chu đáo,chu tất.Duy chỉ có một tật xấu mà anh không bỏ được đó chính la thói quen hay đi trễ.Mà lại đi trễ trong những cuộc hẹn của anh với tôi.



Thời gian đầu khi chúng tôi quen nhau,cũng vô tình lắm,gặp nhau trên faebook rồi nói chuyện,dần dà hiểu nhau và cuối cùng là yêu nhau.Tình yêu đầu của hai đứa sinh viên nghèo với dăm ba bịch bánh tráng trộn,1 vài ly nước mía cộng với những buổi chiều tà lang thang nhếch nhác trong công viên gần trường.Âý thế mà hai đứa lại có cảm tình với nhau khi nào không hề hay biết





Rồi cũng như người ta,bắt chước hẹn hò cho ra kiểu người lớn.Lần gặp đầu tiên,tôi xúng xính trông một chiếc váy hồng thật nữ tính,tóc buộc cao gọn gàng.Ấy thế mà anh bắt tôi đợi chờ cả nửa tiếng đồng hồ.Lát sau anh đến với đầu tóc rối bù,hơi thở hổn hển trên chiếc xe đạp @ đã cũ.Nhìn tôi anh cười gượng với nụ cười thật hiền,đôi tay vẫn len lén quẹt những giọt mồ hôi đang chay xuống hai gò má.Rồi những cuộc hẹn sau anh vẫn thế,vẫn lề mề với bộ dạng xắng xít,hớt hơ hớt hải trông thật tội nghiệp.Còn nhớ Valentine năm ngoái anh để tôi phải chờ anh trong công viên lạnh cóng,lạnh lùng nhìn những cặp tình nhân đang dập dìu tay trong tay trên phố.Tôi giận anh quá nên bỏ về nhà rồi giận nhau mấy ngày liền không nói năng gì.Sáng hôm đó,mặc kệ những cuộc gọi tôi không bắt máy,anh ôm  con gấu đến trước mặt tôi và nói rằng:"ANH XIN LỖI".Lời xin lỗi thật đáng yêu như chính tính cách của anh vậy.



                                                      



Đến bây giờ anh vẫn không từ bỏ được tật xấu ấy.Tôi thì quen dần với cảm giác khi nào cũng chờ đợi anh,cũng ngóng trông anh từng giây từng phút trên cây ghế đá công viên đã ngã màu bạc.Nhưng chưa một lần tôi hỏi lý do vì sao anh lại đến trễ như thế cả bởi tôi tin tưởng anh,tin tưởng vào con người giản dị,mộc mạc,không bao giờ biết nói dối ấy.Và tôi cũng tin tưởng vào tình cảm mà hai đứa đã vun đắp trong suốt hai năm qua,để rằng chưa một lần nào hai đứa phải xảy ra cãi vã cả.Chỉ cần biết rằng:đằng sau cánh cửa của cuộc sống,có môt người luôn quan tâm,luôn thấu hiểu và yêu thương cũng đủ đong đầy một nỗi lòng .Ông trời không sinh ra một ai có thể hoàn hảo cả và cả anh và tôi đều không nằm ngoại trừ ra khỏi quy luật ấy.Ai đâu có thể trọn vẹn cả một số phận,ai đâu miệt mài kiếm tìm những mảnh ghép hoàn hảo,có chăng những lỗ hỏng cũng đủ để nhận thấy những yêu thương và có đâu chính những thói quen "đáng yêu" ấy lại góp nhặt bao hạnh phúc.



                                               



 


Bình luận

Viết Đánh Giá
N
like!
N
Bài viết hay lắm!
N
hay
N
hay,y nghia
N
bai viet chan thuc