Đăng bởi Marry Doe - 09/01/2015 | Lượt xem: 3949
Yêu nhau, ai cũng muốn luôn được ở bên người mình yêu thương thật gần, thật gần. Nhưng có những tình yêu lại phải cách xa về địa lý. Liệu em phải làm gì với tình yêu lúc nào cũng nhớ anh đến cồn cào thế này?
Người ta nói yêu xa thật là khó. Việc không thể ở cạnh người mình yêu thương thật sự đau khổ vô cùng. Nhưng vẫn còn hơn ở cạnh nhau mà đường từ trái tim tới trái tim lại xa vô bờ bến. Khoảng cách đối với những kẻ yêu xa là một nỗi sợ khủng khiếp. Nó khiến cho nỗi nhớ dâng lên ngày càng nhiều, ngập tràn trong tâm trí toàn một thứ hình ảnh quen thuộc của đối phương, từ ánh mắt, từ giọng nói, nụ cười. Nó khiến người ta không ngừng đặt ra những câu hỏi: Người ấy lúc này đang làm gì, với ai, người có nhớ ta như ta vẫn luôn nhớ người không? Có biết tự chăm sóc cho bản thân, biết mặc thêm áo mỗi khi trời trở lạnh hay không? Có ăn uống đúng giờ, có thường nghĩ về mình hay chăng? Và còn rất nhiều, rất nhiều những thắc mắc nữa, bao nhiêu câu hỏi là bấy nhiêu suy tư, trăn trở cho một mối tình ở xa.
Nỗi sợ trong tình yêu là một lẽ thường tình. Sợ lòng người đổi khác, sợ sự xuất hiện của người thứ 3, sợ tình yêu bị ngăn cấm. Nhưng tôi nghĩ, nỗi sợ của những kẻ yêu nhau, nhớ nhau mà không thể gặp được nhau mới thực là đáng e ngại. Khi người ta chấp nhận yêu xa, là lúc mà họ phải tự trang bị cho mình một niềm tin vững chắc nơi đối phương. Vài người không đặt hy vọng vào việc yêu xa. Có lẽ vì họ sợ khoảng cách địa lý sẽ đưa đến khoảng cách về tâm hồn, và cũng có thể, họ sợ mình không đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách, sợ bản thân sẽ yếu mềm mà không kìm được, sợ buông tay nhau trong im lặng rời xa... Nhưng những người chấp nhận yêu xa, họ bản lĩnh hơn chúng ta tưởng. Họ tin vào tình yêu của họ, tin vào người đặc biệt trong lòng họ, tin rằng khoảng cách này chỉ là thử thách nhỏ giúp tình yêu họ thêm đôi cánh để vượt qua. Người thông minh sẽ biết cách thu hẹp khoảng cách, nhiều khi họ còn hiểu nhau và trân trọng nhau nhiều hơn đã từng. Kẻ ngây dại thì vô tình làm khoảng cách giữa 2 trái tim cứ trải dài ra như một khoảng trống lớn.
Chấp nhận yêu xa, đồng nghĩa với việc bạn phải chấp nhận sự cô đơn và thiếu vắng người nào đó trong cuộc sống thường nhật. Là những ngày lễ trong năm, thậm chí cả Valentine bạn cũng phải tự an ủi rằng, chỉ cần người ấy nhớ đến mình, không ở gần cũng không sao. Là những lúc tủi thân đỉnh điểm khi trên phố, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay cười nói mà thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Trời sinh những kẻ yêu gần, còn tạo thêm những cặp yêu xa. Tay em đây, mà tay anh ở xa lắm. Ai sẽ nắm tay em đi qua những ngày không anh? Chắc là em phải tự mình ôm lấy nỗi cô đơn của chính mình...